Chương 1491
“Còn nói gì nữa, các con vừa mới về kinh nên không biết, trước đây mấy ngày trong kinh thành xảy ra rất nhiều chuyện lớn. Đầu tiên là công chúa Nhã Lan bất hạnh chết một cách đột ngột. Ngay sau đó lại truyền ra tin tức nói là Thần Vương phi đột nhiên sinh bệnh, không kịp chữa trị mà qua đời. Hai người tôn quý đều liên tiếp tạ thế, làm cho lòng người hoảng hốt. Đến bây giờ vẫn còn bàn tán không ngớt lời đấy.”
Hồng Vân mở to hai mắt nhìn bà: “Đã xảy ra chuyện gì a? Vì sao công chúa Nhã Lan lại chết?”
“Nghe nói là bị mộng du, lúc ban đêm không có người bên cạnh chăm sóc, một mình nàng ấy đi đến bên cạnh giếng nước rồi rơi xuống giếng chết, mấy ngày sau mới có người phát hiện. Ôi chao, lúc phát hiện ra ấy, mặt mũi bị ngâm đến nát vụn, làm sao Vinh Dương dám đưa người về chứ. Chuyện hoà thân này cũng đành coi như xong.
La Tước và Hồng Vân liếc nhìn nhau một cái, cảm thấy chuyện này rất không bình thường.
La Tước lập tức vội vàng nói: “Bây giờ ta phải vào trong cung một chuyến để gặp Hoàng thượng”
Hồng Vân cũng khẽ gật đầu: “Còn ta đi đến lâu Yên Vũ một chuyến, lâu rồi không đến đó, phải đi xem thử tình trạng nơi đó thế nào”
Hai người lập tức chia nhau ra xuất phát. Sau khi Hồng
Vân đi đến lâu Yên Vũ, chưởng quầy và những người khác lần lượt xông lên, vô cùng kích động nhìn nàng ấy.
“Cô nương, ngài đã quay về rồi!”
Hồng Vân nở nụ cười, sau đó thu lại sắc mặt.
“Đúng rồi, ta có chuyện muốn hỏi, đóng cửa rồi nói
Chưởng quầy biết nàng ấy muốn hỏi gì, mở miệng nói tiếp. trước.
“Có phải ngài đã nghe nói chuyện Thần Vương phi qua đời đúng không?”
“Không sai, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì!”
“Cô nương đừng vội, chuyện này không phải như ngài nghĩ đâu.”
Sau khi nghe chưởng quầy nói rõ ràng mọi chuyện, Hồng Vân mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Vương phi không xảy ra chuyện gì là được, làm ta sợ muốn chết. Tóm lại là, vì để đối phó với bệ hạ, Vương phi cố tình giả chết, bởi vì như vậy còn có thể cố gắng phòng trừ tình trạng hai nước xảy ra xung đột. Nhưng đây có phải còn có ý là, từ nay về sau trong kinh thành sẽ không còn một người là Thần Vương phi nữa đúng không”
“Đúng vậy. Mặc dù chúng ta cảm thấy tiếc nuối thay cho chủ thượng, nhưng mà còn tốt hơn việc để ngài ấy quay lại Vinh Dương một lần nữa.
Hồng Vân thấy hơi lo lắng: “Nhưng ta sợ là bên phía bệ hạ sẽ không dàng tin tưởng như vậy. Nói không chừng còn sai người âm thầm đến đây nghe ngóng tin tức. Nếu như ngài ấy phát hiện chủ thượng lừa mình, không biết còn làm ra hành động gì đâu.”
“Vậy nên chuyện chúng ta có thể làm là cố gắng che giấu thay Vương phi. Chủ thượng tình nguyện không làm Vương phi cũng không chịu trở lại bên cạnh bệ hạ. Có thể thấy trong lòng ngài ấy đã hoàn toàn không còn bệ hạ, chúng ta thân là thuộc hạ, làm sao có thể ép buộc ngài ấy chứ?”
Hồng Vân hơi tán thành: “Ta biết rồi. Bây giờ trượng phụ của ta vẫn luôn canh giữa biên quan, ta cũng sẽ ở bên cạnh chăm sóc huynh ấy. Một khi có điều khác thường nào, ta sẽ lập tức sai người thông báo cho các ngươi biết một tiếng”
Chưởng quầy cười lên: “Tình cảm giữa cô nương và La tướng quân thật tốt! Bây giờ chủ thượng cũng đã quyết định ở lại Thịnh Khang mãi mãi. Cứ theo đà này, rất nhanh chúng ta sẽ không còn là người Vinh Dương nữa, mà là người Thịnh Khang
Lời này giống như một câu bông đùa nhưng lại có chút thương cảm.
Hồng Vân vỗ vỗ vai hắn ta an ủi: “Thật ra ở chỗ nào không quan trọng, quan trọng là dân chúng hai nước đều tốt, bớt đi chiến tranh. Lúc này La Tước cũng vào đến cung. Chiêu Vũ Đế nhìn thấy hắn thì thật sự vui vẻ.
“Một năm rồi không được nhìn thấy ái khanh, nhìn vẫn như trước. Những chuyện xảy ra ở biên quan lúc trước trầm cũng đã nghe nói rồi. Không ngờ Phú Sơn kia bây giờ đã trở thành phò mã của Vinh Dương. Đúng là tạo hoá trêu người mà.”
La Tước vội vàng giải vây cho Phú Sơn, nói với Chiêu Vũ đế: “Hoàng thượng, mặc dù Phú Sơn đã trở thành phò mã nhưng thật sự là bị ép không còn cách nào khác. Công chúa Lạc Thiên Ý kia là người điêu ngoa tuỳ hứng. Chỉ cần là những chuyện nàng ta muốn làm, người mà nàng ta muốn có thì nàng ta sẽ không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích. Sở dĩ Phú Sơn phải thuận theo nàng ta cũng là vì cứu thần. Vậy nên trong lòng thần vẫn luôn cảm thấy áy náy.”