Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1492



Chương 1492

“Ái khanh à, trầm biết người coi trọng Phú Sơn, đồng thời cũng tin tưởng hắn sẽ không phản bội Thịnh Khang. Nhưng bây giờ hắn đã là phò mã, làm sao có thể so với lúc còn là phó tướng. Sao ngươi có thể biết hắn sẽ không mất đi phương hướng mà đầu hàng địch quốc chứ. Vậy nên sau này, tốt nhất người vẫn nên có giới hạn thích hợp với Phú Sơn. Cho dù tương lai hắn có ý quy hàng thì trong lòng người cũng nên có cảnh giác, nhất định không được vì tình cảm lúc xưa mà dễ dàng tin tưởng hắn.

La Tước nghe xong những câu này của Chiêu Vũ đế trong lòng lộp bộp mấy tiếng.

Chẳng lẽ sau này Phú Sơn muốn quay về Thịnh Khang cũng không còn cơ hội nữa sao?

Rõ ràng Chiêu Vũ đế đã chặt đứt con đường lùi của hắn. Như vậy chẳng phải là ép Phú Sơn chỉ có thể sống ở Vinh Dương hay sao?

Nhưng đứng từ lập trường của Chiêu Vũ đế, đây cũng là chuyện thường tình.

Đế vương xưa này đa nghi, La Tước không biết phản bác lại thế nào, chỉ có thể đổi đề tài hỏi: “Thần nghe nói lần này sứ thần Vinh Dương đến đây tay không trở về, không mang được công chúa Nhã Lan đi. Chẳng lẽ công chúa thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?”

Chiêu Vũ để hơi nhíu mày: “Thật hay giả có gì quan trọng chứ, chỉ cần người trong thiên hạ tin tưởng công chúa Nhã Lan thật sự đã bỏ mạng, không phải chúng ta cố ý từ chối. Vậy thì Vinh Dương không có bất cứ lập trường gì để nổi nóng với triều đình ta.”

La Tước nghe xong những lời này lập tức biết còn có điều ẩn giấu khác.

Hắn không khỏi trầm ngâm: “Bởi vì quân Thiết Ngô chúng ta rất gần với thành Tư Nam, nên tình hình của Vinh Dương thế nào cũng thương đối quen thuộc. Đừng nói là kinh thành Phượng Dương, kể cả biên quan Tư Nam đều chuẩn bị kỹ càng giăng đèn kết hoa nghênh đón hoàng hậu. Có thể thấy sự coi trọng của vị hoàng đế kia dành cho công chúa Nhã Lan. Bây giờ lại xảy ra biến cổ, thần chỉ sợ là bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Làm sao Chiêu Vũ để lại không biết chứ!

Mộ Dung Bắc Uyên hết lần này đến lần khác không chịu thua, ra một đề bài khó như vậy thì cũng chỉ có hắn mới tìm được lối đi riêng.

Nghĩ đến đây, Chiêu Vũ để lập tức cảm thấy tức giận.

Đã đưa tiễn xong xuôi đám người. Vinh Dương. Bây giờ đã đến lúc hắn ta phải tính toán thật kỹ với Mộ Dung Bắc Uyên!

Chiêu Vũ để nhìn về phía La Tước: “Chờ sau khi người quay lại Vinh Dương vẫn nên cố gắng sắp xếp tốt một chút, đề phòng đối phương để ý trong lòng mà ra tay với những chỗ bên kia biên giới.

“Hoàng thượng yên tâm, bất cứ lúc nào quân Thiết Ngô cũng chuẩn bị tốt, chưa từng lười biếng lấy một giây.

Chiêu Vũ để thỏa mãn nhìn hắn: “Thịnh Khang có người tưởng tài như ngươi đã là may mắn của bách tính, cũng là điềm lành của trẫm! Nếu như các con của trẫm được như người thì trẫm đã bớt lo. Trẫm cũng sẽ không vô duyên vô với tốn nhiều tâm tư như vậy! “Mấy vị điện hạ đều là rồng phượng giữa loài người, vi thần sao dám so sánh với họ được.

“Đừng nói nữa! Thôi, được người nhắc nhở như vậy, suýt nữa trẫm đã quên mất việc quan trọng. Người về trước đi.”

Tiền La Tước xong, hắn ta lập tức cho người gọi Mộ Dung Bắc Uyên đến đây.

Mộ Dung Bắc Uyên đã chuẩn bị sẵn sàng

Bây giờ sứ thần của Vinh Dương đã ra khỏi thành, như vậy có ý nghĩa những chuyện hắn yêu cầu Chiêu Vũ đế làm, Chiêu Vũ để đã làm được đúng hẹn. khiến để vương chịu thiệt vì mình, làm gì có chuyện như vậy là xong. Nơi Chiêu Vũ để triệu kiến hắn, không phải Ngự Thư phòng, cũng không phải tẩm điện mà chính là Từ đường tổ tiên.

Bước vào trong từ đường, hắn chỉ thấy ánh nến lắc lư hai bên. Toàn bộ Từ đường đều trống rỗng.

Bài vị các tiên hoàng đặt ngay ngắn ở đó, toát ra một loại im lặng trang nghiêm.

Mộ Dung Bắc Uyên bước lên quỳ trước bài vị: “Phụ hoàng” Chiêu Vũ để đứng nhìn hắn từ trên cao: “Thần vương, yêu cầu con đề nghị với trẫm, trẫm đã thực hiện. Bây giờ đã đến lúc con thực hiện lời hứa của mình, thu hồi lô bạc đã được gửi đến Giang Nam kia!”

Mộ Dung Bắc Uyên cúi đầu: “Từ lúc đám người Vinh Dương rời khỏi kinh thành, nhi thần đã ra lệnh để cho thuộc hạ đưa bạc trở về. Vậy nên số tiền kia tuyệt đối sẽ không rơi vào trong tay Liên Tư Thành. Xin phụ hoàng cứ yên tâm

Nghe hắn nói như vậy, Chiêu Vũ để hừ lạnh một tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.