Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1636



Chương 1636

Trong khoảng thời gian này, dưới sự cố tình thổi phồng và thêu dệt của Liên Tư Thành và một số phó tướng, toàn bộ quân đội từ trên xuống dưới đều bị bao trùm trong một bầu không khí bi thảm với suy nghĩ rằng họ đang bị đối đãi không công bằng.

Dần dần sự không tuân phục dồn nén trong lòng các quân lính cũng đều biến thành nỗi phẫn uất và bất mãn. Hôm nay nghe thấy những lời nói này của Liên Tư Thành, cơn tức giận trong lòng bọn họ lại bị châm lên rồi.

Vì thế ba quân lớn giọng hò hét: “Thuộc hạ nguyện thể theo tướng quân vào chỗ chết”

Đương nhiên Liên Tư Thành vô cùng hài lòng với lòng trung thành này

Hắn có trong tay một trăm nghìn đại quân, cộng thêm dân chúng vùng Giang Nam đều có ấn tượng rất tốt về hẳn. Ngay cả khi đối đầu với quân đội Thiết Ngô thì hắn vẫn rất có khả năng giành chiến thắng.

Để tẩy trắng hành vi phản quốc của mình, vài ngày sau Liên Tư Thành quyết định tổ chức một nghi lễ tế thần. Xét cho cùng, đạo lý “quyền của thiên tử là do thần linh ban cho” đã ăn sâu vào tâm khảm của mọi người từ xa đến nay rồi.

Lúc trước hắn đã tạo ra cái gọi là vết tích thần linh trên bờ biển, khiến không ít người vô cùng sùng bái hẳn. Chỉ cần sau nghi lễ này có thể lại làm ra một số điềm lành, thì cho dù là ba quân hay dân thường, chắc chắn bọn họ đều sẽ coi hắn là người do thần linh lựa chọn.

Bằng cách này, hắn sẽ lại càng danh chính ngôn thuận rồi.

Vào lúc này, Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên đã mang theo mấy chục ngàn binh lính mai phục ở thành trì Thanh Châu có vị trí rất gần với thành Vô Tuyết. Đương nhiên là họ đã nghe được hành động của Liên Tư Thành.

Mộ Dung Bắc Uyên trầm ngâm như có điều suy nghĩ “Liên Tư Thành muốn làm nghi lễ tế thần để củng cố lòng quân và tăng thêm uy tín của bản thân, để mọi người cảm thấy rằng hãn mới là người có vận mệnh hoàng đế cao quý thật sự. Nếu ba quân hay dân chúng không biết tình hình, nói không chừng thật sự đều sẽ bị hắn lừa bịp thôi.

Triệu Khương Lan nhìn thấy biểu hiện của Mộ Dung Bắc Uyên, thì đoán được hắn đang mưu tính muốn làm gì đó trong buổi nghi lễ tế thần: “Chàng định làm gì? “Nếu như ta đoán không sai, thì chắc chắn Liên Tư Thành sẽ dõng dạc mà hô to, sau đó đưa ra một dấu hiệu na nả mấy hòn đá ngầm bên bờ biển để đầu độc mọi người. Vì vậy ta phải nghĩ ra cách làm nhiều loạn lòng quân của họ. Nếu không thì thủy quân Đông Nam sẽ tín tưởng Liên Tư Thành mà chống lại triều đình, bọn họ thật sự vững như tảng đá đấy.

Triệu Khương Lan nghĩ tới điều gì đó, liền mở miệng: “Nhìn chung, không phải một nghi lễ tế thần đều phải bố trí bàn thờ, bày biện đồ cúng tế và lễ vật để dâng lên thần linh sao?”

“Không sai.

“Ta có một ý tưởng này, có thể có tác dụng!”

Mộ Dung Bắc Uyên hứng thú: “Ý tưởng nàng muốn nói là gì?”

Triệu Khương Lan nhắc hẳn: “Chàng có nhớ lúc chúng ta từ Giang Nam về Kinh Thành, trên đường đi có đi ngang qua một ngọn núi, người dân địa phương gọi nó là núi Ô Đề. Hơn nữa khi bọn họ nhắc đến quạ đen, thì biểu hiện của bọn họ đều rất cung kính, có thể thấy ở vùng Giang Nam này, người dân coi quạ đen là chim thần, hơn nữa còn giải thích là loại chim này phụng dưỡng phụ mẫu và báo tin mừng. Có thể thấy ở chỗ này, người dân rất coi trọng chim quạ đen”

Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu một cái: “Ta còn nhớ lúc ấy người đó còn nói núi Ô Đề có rất nhiều quạ đen bay thành đàn, chúng thường xuyên ở trong núi kêu to, vì vậy ngọn núi đó ban đầu không có tên, nhưng sau này mới được đặt tên là núi Ô Đề”

“Núi Ô Đề nằm ngay giữa chúng ta và nơi đóng quân của thủy quân Đông Nam. Nếu chúng ta có thể khiến đàn quạ đen làm điều gì đó khi Liên Tư Thành đang chuẩn bị làm nghi lễ tế thần, đưa cho hắn một phần đại lễ, thì ta nghĩ Liên Tư Thành chắc hẳn sẽ rất “ngạc nhiên và mừng rỡ” đó!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.