Chương 1672
Vốn dĩ trong lòng của quận chúa Minh Châu cũng có chút áy náy, nhưng lại thấy người này không lễ độ với bản thân như thế, nàng ta lại nổi nóng.
“Thật là buồn cười, Triệu Minh chẳng qua chỉ là một thường dân, cho dù có bị bắt đi thì có làm sao. Hắn có thể có được cơ hội cứu bổn cung, thì cũng coi như đã lập được công lớn. Một người hầu nhỏ bé như người cũng dám ăn nói với bổn cung như thế, e là chán sống rồi.”
Mai Hương không nhìn nàng ta nữa, nổi giận đùng đùng thúc ngựa bỏ đi.
Cũng không biết bây giờ Mộ Dung Bắc Uyên có quay về hay chưa.
Sau khi người trong quân doanh tìm thấy Mộ Dung Bắc Uyên, hắn liền nhanh chóng dẫn người quay lại.
Chờ đến khi Mai Hương về đến ngoài cung, vừa hay cũng chạm mặt với Mộ Dung Bắc Uyên.
Mộ Dung Bắc Uyên cứ tưởng nàng ấy ra ngoài tìm quận chúa, liền hỏi: “Các ngươi có tung tích của quận chúa Minh Châu?”
Quận chúa Minh Châu ở cách đó không xa nghe vậy, vui mừng trong lòng.
Xem ra Mộ Dung Bắc Uyên rất quan tâm an nguy của bản thân nàng ta, nàng ta liền nói: “Điện hạ, muội ở đây, muội đã không sao rồi!”
Mai Hương lau nước mắt: “Vị quận chúa này bị người ta bắt đi, đối phương lại nói muốn có vu y trong doanh trại của chúng ta, quận chúa liền nói cho đối phương biết công tử nhà thuộc hạ chính là vu y, bởi vậy mấy tên thổ phỉ đó mới muốn đích thân công tử đi hoán đổi người, nếu không sẽ giết chết quận chúa. Công tử vì muốn cứu nàng ta, đã làm theo những yêu cầu của những thổ phỉ mà đến nơi hoán đổi người. Nhưng chúng thuộc hạ cũng không có cơ hội nào để cứu người ấy về, bọn họ bắt công tử đi rồi, bây giờ đã lên thuyền rồi, cũng không biết là đi về đâu.”
Mộ Dung Bắc Uyên chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, xém chút đứng không vững.
“Triệu, Triệu huynh, đã đi làm con tin để đổi quận chúa về hay sao? Huynh ấy quyết định như vậy mà các người cũng không cản huynh ấy, huynh ấy là ai ngươi không biết hay sao? Tại sao các người lại có thể đưa ra cái quyết định cẩu thả như này?”
Mai Hương khóc nức nở nói: “Mới đầu chúng thuộc hạ cũng không chịu! Nếu như chủ tử có bất trắc gì, thuộc hạ cũng đừng mong được sống nữa. Nhưng mà binh lính từ thành Mật Đình cứ nói là chủ tử nhà thuộc hạ không đúng, nói việc quận chúa gặp nguy hiểm, là bởi vì chủ tử bảo quận chúa ra ngoài mua thuốc mới ra cớ sự này, bắt chủ tử nhất định phải chịu trách nhiệm. Bọn họ còn động tay động chân, đánh nhau trong doanh trại rồi. Chủ tử thực sự nhìn không vừa mắt, sợ những kẻ này sẽ làm liên lụy đến điện hạ, bởi vậy mới quyết định cứu quận chúa trước.”
Mộ Dung Bắc Uyên chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn vô cùng, tại sao lại như vậy chứ, hắn chẳng qua chỉ là đi ra ngoài một chuyến, vậy mà đã đánh mất Khương Lan.