Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1702



Chương 1702

Trong đó, có một vị phó tướng nơm nớp lo sợ tiến lên trước một bước: “Bẩm tướng quân, theo kế hoạch ban đầu thì là người của thuộc hạ canh giữ. Nhưng mà hôm qua thuộc hạ đánh cược với Tần Mạnh Phi, cược thắng rồi… hắn bèn đồng ý với thần, tối đêm nay sẽ dẫn người canh giữ kho lương thay cho thần, ai ngờ rằng lại xảy ra sự cố như này chứ.”

“Tần Mạnh Phi?”

Hình như Liên Tư Thành đã nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên trợn tròn hai mắt.

“Tại sao lại để cho cái tên Tần Mạnh Phi đó đi canh giữ kho lương thực, ngươi thừa biết là vì sao bổn tướng quân trước giờ không để cho người của hắn đến gần, chỉ để cho các ngươi luân phiên canh giữ! Còn không phải là vì lo lắng lòng dạ tên Tần Mạnh Phi đó sẽ lung lay hay sao, nhưng các ngươi hay lắm, bổn tướng quân sợ cái gì, các ngươi liền làm cái đó, đồ ngu!”

Vị phó tướng đó lau mồ hôi lạnh: “Bây giờ Diêu Hoàng Đình đã dẫn người đi dập lửa rồi, thúc ngựa đi nhanh, chắc rằng sẽ đến kịp thôi.”

Có lẽ hắn đột nhiên nhắc đến Tần Mạnh Phi, bây giờ lại nhắc đến Diêu Hoàng Đình.

Để hai cái tên này lại gần nhau, Liên Tư Thành càng nghĩ thì tim càng đập mạnh.

Nếu nhưng hắn ta nhớ không lầm, thì cái tên Diêu Hoàng Đình này ở chung một lều với Tần Mạnh Phi.

Hai bọn họ cùng nhau đầu quân, cùng nhau được thăng chức phó tướng.

Còn có cái tên Điền Tư Nhật bị hắn ta nhốt lại lúc đầu nữa, ba người này trước giờ là huynh đệ tốt đã kết nghĩa huynh đệ.

Nếu như cấu kết với nhau, vậy thì cũng có thể đó chứ!

Nghĩ đến Điền Tư Nhật, Liên Tư Thành liền đứng dậy.

“Nhanh, nhanh đi vào trong lao!”

Hắn ta không dám chậm trễ, liền dẫn người đi nhanh đến ngục lao.

Nhưng đến bên ngoài nhà lao thì mới phát hiện ra lại không có ai canh giữ.

Những binh lính đáng ra nên ở đây trực ban, cũng không thấy tung tích đâu.

Càng đi vào trong, trong lòng Liên Tư Thành càng bất an.

Đến khi nhìn thấy ngục giam Triệu Khương Lan và Điền Tư Nhật lúc này trống không không một bóng người.

Hắn ta đột nhiên cực kì giận dữ: “Cái đồ đáng chết này, quả nhiên là bọn chúng thông đồng với nhau! Không chỉ thả hai tên này, lại còn dẫn mấy ngàn binh lính đi, đúng là tội đáng chết mười ngàn lần mà!”

Liên Tư Thành nghiến răng nói: “Lập tức cho người dẫn binh đuổi theo mấy tên khốn nạn đó, đợi sau khi dẫn bọn chúng về đây, ta nhất định sẽ chém đầu ba tên đó để cho mọi người xem!”

Nhưng mà lúc này cách lúc bọn họ rời đi cũng đã mấy canh giờ rồi, lại còn cưỡi ngựa riêng, làm gì có thể đuổi theo kịp.

Đám người Điền Tư Nhật rất nhanh đã đi đến một cái bến đò, dùng lệnh bài của thủy quân Đông Nam nhanh chóng điều động mấy chiếc lâu thuyền.

Cả người và ngựa đều lên thuyền, hừng hực khí thế đi đến Thanh Châu.

Tốc độ di chuyển của lâu thuyền không nhanh, nếu như Liên Tư Thành thực sự phái mấy chiếc thuyền nhỏ đuổi theo, thì không hẳn là đuổi theo không kịp.

Nhưng một là hắn ta vẫn tưởng đám người này cưỡi ngựa đi đường bộ rời đi.

Hai là không dám tùy tiện phái đi mấy chiếc thuyền nhỏ, bởi vì thuyền nhỏ không chứa được bao nhiêu binh lính.

Nhưng trong tay bọn họ bây giờ có tới gần năm nghìn người, nếu như phải đối mặt, thì người chịu thiệt ngược lại là bản thân mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.