Mộ Dung Bắc Uyên nở nụ cười “Tốt.
Gia đình các ngươi mau đoàn tụ đi.”
Ý của hắn là bảo hai mẹ con tiến lên.
Nhưng không hiểu sao.
Hai mẹ con này không chịu ngẩng đầu mà tiếp tục nhìn chằm chằm mặt đất.
Đáng lẽ trong tình huống này, các nàng nên tỏ ra vui mừng mới phải.
Sao lại hành động như vậy.
Nhất là với phu quân và phụ thân đã lâu không gặp.
Mộ Dung Bắc Uyên có chút khó hiểu, Triệu Khương Lan cũng lộ vẻ bối rối.
Chờ hai mẹ con đi đến bên cạnh Ngụy An, Ngụy An vội vàng giữ chặt tay của đối phương.
Vừa cúi đầu nhìn xuống, hắn ta không khỏi ngỡ ngàng.
Hai người này không phải là phu nhân và nhi tử của hắn ta!
Hắn ta sợ hãi đứng lên: “Điện hạ, đây là ý gì! Lẽ nào ngài cho hai người giả dạng phu nhân và nhi nữ đến lừa gạt Ngụy mỗ sao, ngài tưởng Ngụy mỗ sẽ không nhận ra hả!”
Mặt Mộ Dung Bắc Uyên biến sắc.
“Ngươi nói cái gì vậy, sao có thể sai được chứ, bọn họ đều được đưa từ trong kinh thành đến đây, hơn nữa còn thừa nhận là phu nhân và nhi nữ của ngươi mà.”
Ngụy An dường như nghĩ đến điều gì, hắn ta càng thêm lo lắng.
Nếu tất cả mọi thứ không phải do Mộ Dung Bắc Uyên sắp đặt, vậy có khi nào là nhà họ Liên làm không?
Lẽ nào Liên Tư Thành biết hắn ta có ý đồ tạo phản, nên mới cố ý đánh tráo?
Nữ nhân vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, nàng kề sát bên tai Ngụy An nhỏ giọng nói: “Ngụy tướng quân, có người nhờ ta mang bức thư này đến cho ngài, ngài xem xong sẽ biết người ngài muốn tìm đang ở đâu?”
Nói xong, nàng lấy một bức thư từ trong tay áo ra.
Ngụy An vội nhận lấy, sau khi xem xong, ngón tay run lên.
Mộ Dung Bắc Uyên nhíu chặt lông mày: “Ngụy An, chuyện này rốt cuộc là sao, ai đã viết thư cho ngươi vậy.”
Ngụy An cố gắng bình tĩnh, giả vờ nói: “Đây là chủ ý của phu nhân ta, làm ta sợ hết cả hồn.”
“Ý ngươi là gì? Phu nhân của ngươi đang ở đâu, nữ nhân và đứa nhỏ này có phải là người ngươi muốn tìm hay không?”
Nguy An ra hiệu Mộ Dung Bắc Uyên lại gần, khẽ cười nói: “Điện hạ không tìm lầm người đâu, suýt chút nữa Ngụy mỗ đã hiểu lầm điện hạ rồi.
Hóa ra là do phu nhân của Ngụy mỗ nhát gan và sợ phiền phức nên mới cho hạ nhân giả mạo mình.”
Lúc này Mộ Dung Bắc Uyên mới cảm thấy nhẹ nhõm, vừa rồi hắn thiếu chút nữa đã tưởng có chuyện lớn xảy ra rồi.
“Mau giao bình phù cho bổn vương.”
Ngụy An đáp ứng, mang chiếc từ trên bàn lại đây.
“Thứ điện hạ muốn hẳn là cái này đi.”
Mộ Dung Bắc Uyên nhận lấy, mở chiếc hòm ra, cẩn thận nhìn binh phù trên tay.
Ngụy An nhân cơ hội này rút đoản kiếm giấu kín trong tay áo ra, thừa dịp Mộ Dung Bắc Uyên không phòng bị, một đao xông đến.
Triệu Khương Lan mở to hai mắt, hét lớn: “Cẩn thận!”
Mộ Dung Bắc Uyên vội ngẩng đầu lên, Ngụy An cầm đoản kiếm lấy tốc độ sét đánh lao về phía hắn.
Hắn không kịp tránh né, bên hông bất ngờ bị một đao đâm trúng..