Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1796: 1796: Chương 1797





Lúc Liên Vãn Tình ở Phi vị luôn đối xử tốt với nàng dù nàng hơi ngang bướng.

Nàng cũng thực tình xem Liên Thị như mẹ của mình, bây giờ thấy Liên Thị gặp rắc rối nàng không thể khoanh tay đứng nhìn.

“Bên ngoài Triệu gia cũng có vài căn nhà, nếu phu nhân cùng công tử không chê, ta trở về sẽ nói với cha ta một tiếng, hai người có thể ở đó một thời gian.”
Liên Vãn Tình ánh mắt sáng lên muốn đồng ý nhưng Mộ Dung Bắc Quý lại lên tiếng từ chối: “Không phiền đến Triệu nhị tiểu thư, ta với mẫu thân sa sút như thế nào cũng không đến phiên người ngoài thương cảm.”
“Quý nhi, An Linh có ý tốt, con sao có thể nói như vậy?”
Nghiêm Chính thấy Triệu An Linh mặt ủ mày chau, nghĩ đến một việc: “Phu nhân và công tử muốn tìm nhà ở, tại hạ nghĩ đến một số nhà trống, hàng đẹp giá rẻ, đa số là ở khu vực phồn hoa, tinh tế khéo léo.

Những căn nhà này là tài sản bị tịch thu của một vị quan viên, được chuyển cho Đại Lý Tự để bán đi, sau khi bán được tiền nhà sẽ xung vào quốc khố.”
Hắn vừa dứt lời, Mộ Dung Bắc Quý trợn trừng mắt.

“Nghiêm Chính, ngươi có ý gì, ngươi cố ý châm chọc chúng ta bị biếm thành thứ dân đúng không? Bây giờ Triệu An Linh đi theo ngươi nên ngươi muốn ở trước mặt ta đắc ý khoe khoang đúng không, thật là buồn cười.”
Triệu An Linh nghe không vô: “Mộ Dung Bắc Quý, ngươi có thể không giống như pháo nói nổ là nổ không? Ta với Nghiêm Chính đều là ý tốt, miệng ngươi nói ra lại thành giậu đổ bìm leo.


Coi như là ngươi cao cao tại thượng không chịu cúi đầu nhưng ngươi cũng nên nghĩ cho phu nhân.

Thanh cao của ngươi sẽ chỉ hại bà ấy sống khó khăn hơn mà thôi, thật không xứng làm con.”
Mộ Dung Bắc Quý tức giận nhìn Triệu An Linh nhưng bị Liên Vãn Tình kéo lại.

“Được rồi, con bớt tranh cãi đi! Ta cảm thấy đề nghị của Nghiêm đại nhân rất tốt, chúng ta cũng không có cách nào khác, nếu ra ngoài mua thì rất dễ lại bị người ta lừa.

Mua nhà Từ Đại Lý Tự, chí ít là đáng tin.

Nghiêm đại nhân, vậy ta nói thẳng, trong tay ta bây giờ chỉ còn lại hơn hai ngàn lượng bạc, ta còn muốn chừa lại một khoản cho chi tiêu sau này.

Cho nên, ta chỉ đặt mua căn nhà khoảng ngàn lượng.”
Nghiêm Chính gật đầu: “Được, tại hạ nhất định lưu ý giúp phu nhân, nếu có căn nhà thích hợp sẽ báo lại cho người.”
Sau khi họ tách ra, Mộ Dung Bắc Quý hậm hực nói: “Nương, người tại sao phải để Nghiêm Chính giúp!”
Liên Vãn Tình nhìn hắn tỏ vẻ không đồng tình: “Bây giờ không phải là lúc con có thể thể hiện cái tính khí thiếu gia đó, không thể trẻ con giống như trước nữa, làm người phải biết thời thế.”

Hắn cắn môi, không quay đầu lại mà đi về phía trước.

Trên đường Đưa Triệu An Linh hồi phủ, Nghiêm Chính thấy tâm trạng nàng không tốt, hắn đưa tay sờ lên đầu của nàng.

“Đang nghĩ chuyện vừa rồi?”
Triệu An Linh kéo tay áo hắn: “Liên thị đã quen sống tốt, nếu phủ trạch quá nhỏ sợ là bà ấy sẽ không hài lòng.

Ta với Mộ Dung Bắc Quý mặc dù đã ly hôn, nhưng ta xem Liên Thị như mẹ ruột, bà ấy xảy ra chuyện, ta không thể ngồi nhìn.”
Nghiêm Chính hỏi: “Vậy nàng muốn làm gì?”
“Huynh thay bọn họ chọn một căn nhà rộng rãi, cứ nói với Liên Thị một ngàn lượng là đủ phần còn thiếu để ta bù, được không?”
Nghe nàng nói như vậy, Nghiêm Chính không trả lời chắc chắn.

Triệu An Linh sợ hắn không vui, vội vàng nói: “Ta làm như thế này không phải vì Mộ Dung Bắc Quý.

Ta là không yên lòng về Liên Thị… huynh đừng nghĩ nhiều, cũng đừng ghen mà, được không?”
Thấy nàng khẩn trương giải thích, Nghiêm Chính cúi đầu cười một tiếng.

Hắn đưa tay sờ sờ mũi nàng: “Ghen? Ta biểu hiện rõ ràng như vậy sao?”
Triệu An Linh giả vờ trừng mắt liếc hắn một cái: “Huynh nghiêm mặt lại còn gì, không ai nói với huynh lúc Nghiêm đại nhân nghiêm túc như vậy nhìn rất đáng sợ sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.