Mộ Dung Bắc Uyên đương nhiên biết nàng ta mà Triệu Khinh nhắc đến là ai.
Hắn không cảm thấy Triệu Khương Lan là loại người tự coi nhẹ mình này, cũng không cảm thấy nàng sẽ nói ra những lời nhụt chí như vậy.
Nhưng nàng đã nói ra, khi rơi vào trong lỗ tai hắn lại có một loại cảm giác vô cùng vi diệu.
Có chua xót, có chút đau đớn, còn có chút buồn cười.
Triệu Khương Lan đang… nổi máu ghen lộ liệu đấy à? Mộ Dung Bắc Uyên buông nàng ra, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn: “Lúc bản vương còn niên thiếu, trắc phi từng đã cứu ta một mạng, ân này sâu nặng, nàng ấy muốn gả cho ta nên ta đã nạp.
Nhưng ta cũng biết, giữa nàng ấy và nàng không vui vẻ như vậy, nàng không thích nàng ấy cũng hợp tình hợp lý.
Nàng lấy làm lạ liếc mắt nhìn hắn.
Mộ Dung Bắc Uyên đang giải thích ư? Triệu Khương Lan cảm thấy hắn đã hiểu lầm ý tứ của mình, điều mà nàng nói chẳng qua là trần thuật sự thực.
Có độc tình thì Thẩm Hi Nguyệt sẽ chỉ là sự ràng buộc trong tim Mộ Dung Bắc Uyên, bất diệt không tiêu tan.
Thậm chí ngay cả Mộ Dung Bắc Uyên thỉnh thoảng muốn có cử chỉ thân mật gì đó đối với mình thì cũng sẽ phải chịu sự phản phệ của độc tình, hoàn toàn không thể tránh được.
Thấy nàng trầm mặc không nói, Mộ Dung Bắc Uyên bèn cầm lấy tay Triệu Khương Lan: “Ta biết trước đây mình có sự hiểu lầm đối với nàng, nhưng ta có lòng hóa giải hiềm khích lúc trước với nàng.
Nàng đã lấy ta rồi thì ta sẽ đối tốt với nàng” Hắn còn nói: “Nàng đừng tự ti.” Triệu Khương Lan ngẩn ra.
“Nếu người khăng khăng muốn buôn bán, cùng làm việc với những thương nhân dẫn về kia thì bản vương đồng ý là được.
Thiếu ngân lượng thì chỉ cần đi tìm Chu Khiết đòi, nàng yên tâm, bất kể nàng muốn bao nhiêu đều xem như là bản vương cho một mình nàng, không liên quan gì đến người khác trong vương phủ” Lời nói này của Mộ Dung Bắc Uyên rất chân thành, trong lòng Triệu Khương Lan cũng có chút cảm động.
Lúc trước ở trong phủ đụng phải Đông Diêu, nàng mới biết được Mộ Dung Bắc Uyên đã dốc bao nhiêu công sức để tìm mình.
Dường như từ sau khi nàng mất tích, hắn chưa từng sẽ để mắt được nghỉ ngơi.
Một mặt hắn phải dặn dò thị vệ ngậm miệng, không thể rò rỉ tin tức vương phi bị bắt ra.
Mặt khác hẳn lại tự mình điểm binh đi tìm người, đi xuyên núi Nhạn Lạc suốt một ngày một đêm.
Trời vào cuối thu, trong núi ẩm ướt lạnh lẽo, hắn lại cưỡi ngựa đi tìm một đêm không ngủ Vợ chồng ân ái nhà bình thường sợ là cũng chưa chắc có thể làm đến nước này.
Triệu Khương Lan gật đầu, giọng nói mềm mại đi: “Vậy thì thần thiếp đa tạ ý tốt của vương gia.” Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy hôm nay nàng sầu não uất ức, còn cố ý tìm Khê Hà đến trút giận thì chắc là tâm trạng không tốt.
Hắn phỏng đoán là Triệu Khương Lan oán giận vì chuyện lúc trước bị sơn tặc bắt cóc.
Cộng thêm Chu Khiết từng đề cập trong phủ có một nha hoàn khác không tuân quy củ, lén lút nói mấy chuyện linh tinh giết thời gian bôi nhọ vương phi, sợ là bị nàng bắt gặp nên mới tức giận.
Cho nên Mộ Dung Bắc Uyên bèn cam đoan với nàng: “Tuy là nàng đã trở về phủ nhưng chuyện sơn phỉ không thể dễ dàng bỏ qua được.
Trước kia vì lo lắng nàng ở trong tay bọn chúng nên khi làm việc ta khó tránh khỏi có điểm lo lắng, hiện tại không cần nữa rồi.
Nghe nói người của trại Ngự Phong am hiểu bày binh bố trận mới có thể luôn ở trong núi giấu giếm hành tung.
Bây giờ ta đã để quân tiêu diệt sơn phỉ tìm mọi cách phá trận, chắc rằng chẳng bao lâu nữa sẽ tìm được sào huyệt của Ngự Phong thôi.
Đến lúc đó…” Ngón tay thon dài có lực của Mộ Dung Bắc Uyên đan vào đầu ngón tay thon dài của nàng.
Triệu Khương Lan vừa cúi đầu liền thấy mười ngón tay đan vào nhau, hiện ra sự quấn quýt.
“Đến lúc đó ta chắc chắn sẽ sai người san bằng sơn trại, không buông tha cho bất cứ ai bên trong.” Tay Triệu Khương Lan đổ ra tầng mồ hôi, bỗng nhiên thấy chột dạ một cách khó hiểu.
Nếu để cho Mộ Dung Bắc Uyên biết được thân phận chân thật của bọn Tiểu Dương thì không biết sẽ nổi trận lôi đình cỡ nào.