Đến lúc đó Chiêu Vũ đế giận chó đánh mèo, cho dù trước đó Triệu Khương Lan đã chạy thì cũng sẽ tìm kiếm tung tích của nàng ở khắp nơi, muốn tiếp tục kiềm chế mình.
Những nơi khác trong kinh…
Sơn vương phủ vẫn là quên đi, hắn không muốn gây thêm phiền phức cho Mộ Dung Bắc Hải, huống chi trong quý phủ của người ta còn có một trắc phi.
Cho dù Hứa Mạn Nhi nói không sao thì Triệu Khương Lan ở đó cũng sẽ không được thoải mái.
Trong sân sau của “Lan Tâm” lại càng không thể ở được, chỉ sợ nơi đầu tiên Chiêu Vũ đế ra lệnh tra xét chính là nơi đó.
Chỗ của lão lục cũng không được, để ngừa nhiều người nhiều chuyện thì hắn cũng phải cẩn thận tính toán.
Nghĩ tới nghĩ lui ở nhà họ Triệu lại là lựa chọn tốt nhất.
Như vậy hắn chỉ cần nói một tiếng với Triệu Đường.
Mộ Dung Bắc Uyên sai người lấy một hộp thuốc mỡ từ trong Tịch Chiếu các trực tiếp đưa đến Triệu phủ.
Quý phủ Thái phó, Triệu An Linh bởi vì gây ra họa nên đang bị Triệu Đường dạy dỗ.
“Con với quận chúa Minh Châu gây sự ở bên đường đến cùng là có đầu óc hay không? Hoàng thượng vừa mới hạ chỉ để Thần vương điện hạ cưới quận chúa Minh Châu, con thân là muội muội của tiên vương phi sao có thể xông thẳng lên đánh nhau như vậy được, truyền tới tai hoàng thượng thì ngài sẽ nghĩ nhà họ Triệu chúng ta như thế nào?”
Triệu Đường tức giận chỉ thẳng vào nàng ấy: “Hoàng thượng chắc chắn sẽ cảm thấy chúng ta không phục thánh ý, trong lòng có ý muốn làm phản.
Thêm vào chuyện Thần vương chia hợp với tỷ tỷ của con vốn đã chọc cho hoàng thượng cực kỳ không vui rồi, đã âm thầm có chút khó chịu với nhà họ Triệu.
Còn con ở trước mặt người ta gây ra chuyện như vậy, là còn sợ chưa đủ loạn sao?”
Triệu An Linh phát hiện, làm con gái của ông ta, đặc biệt là một đứa con gái đã từng hòa ly.
Cứ ở lại nhà mẹ đẻ càng lâu lại càng đặc biệt bị người lớn trong nhà ghét bỏ.
May mà nàng ấy đã có được bí quyết, biết được vô tai trái ra tai phải.
Thích phu nhân có chút đau lòng mà nhìn Triệu An Linh, liên tục ở bên cạnh khuyên giải.
Triệu An Linh nghịch ngợm nháy mắt với bà một cái, ai ngờ Triệu Đường lại đột nhiên nói: “Con cẩn thận chọn vài món quà mang đến phủ Hạ Chiêu Vương nhận lỗi.
Chỉ cần quận chúa Minh Châu chịu tha thứ cho con thì con mới được trở về.”
“Dựa vào cái gì chứ! Nàng ta chỉ vào đầu con trước, con chỉ đánh tay nàng ta xuống thôi, hơn nữa nàng ta lại nói tỷ tỷ như vậy lẽ nào cha nghe thấy thì vui lắm sao? Con mới không đi xin lỗi đâu, cho dù cha đánh con một trận con cũng không chịu thua nữ nhân buồn nôn kia.”
Triệu Đường vừa muốn nổi nóng thì quản gia ở bên ngoài đã hô lên: “Đại nhân, đại nhân, Thần vương điện hạ đến rồi!”
Triệu An Linh thừa lúc trốn đến sau lưng của Thích phu nhân, quay đầu nhìn ra ngoài.
Quả nhiên thấy Mộ Dung Bắc Uyên đang dẫn theo người đi vào.
Triệu Đường nhanh chóng đón tiếp: “Sao lúc này điện hạ lại tới đây? Nếu như để cho người ngoài nhìn thấy chỉ sợ là sẽ lại có người chỉ trích ngài.”
“Nhà họ Triệu vốn đã xem như là một nửa nhà của ta, ta đến đây, người ngoài dám nói cái gì.”
Hắn sai người đưa thuốc mỡ cho Triệu An Linh: “Đây là thuốc trước kia tỷ tỷ muội để lại, ta nhớ là nàng có nói nó sẽ giúp vết thương khép lại rất nhanh, đặc biệt đưa cho muội.”.