Như vậy mới đúng chứ, vì một tên nam nhân sẽ không được chết đàng hoàng mà làm loạn với Chiêu Vũ đế thì cũng không có chỗ nào tốt cho hắn.
Chỉ có người có thân phận cao quý trở thành vương phi của hắn thì mới có thể mang đến lợi ích rõ ràng cho hắn.
Bọn họ mới là những người xứng đôi nhất trên đời này.
Tốt hơn tất cả mọi người dù là trong quá khứ hay còn ở tương lai!
Đến gần buổi lễ thành hôn, Hạ Chiêu Vương phi nhiều lần dạy dỗ quận chúa Minh Châu.
Dạy kĩ những chuyện cần phải làm trong đêm động phòng, quận chúa Minh Châu xấu hổ nghe hết, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt đẹp như thần tiên của Mộ Dung Bắc Uyên, hai gò má đã sớm đỏ chót.
Vì sáng sớm ngày mai tân nương tử phải dậy thật sớm để trang điểm, vì thế nên mọi người đều lui ra ngoài cho quận chúa Minh Châu có thể nghỉ ngơi sớm một chút, có đủ tinh thần.
Trong Triệu phủ, Triệu An Linh đã sốt ruột đi qua đi lại trong sân.
“Biện pháp mà Thần vương nói có được thiệt không đó? Hôm nay con đi ra ngoài một vòng cũng không thấy Hạ Chiêu Vương phủ truyền ra bất cứ thứ gì liên quan tới chuyện từ hôn hết.
Huynh ấy hẳn sẽ không bình tĩnh được như vậy, ngày mai là thành hôn rồi mà đến bây giờ vẫn không có chút tiếng động nào.”
Thích phu nhân cũng thở dài thở ngắn theo, nghĩ đến đứa con gái số khổ của mình là liên tục rơi nước mắt.
Thấy dáng vẻ của các nàng, tâm trạng của Triệu Đường lại càng không tốt hơn, chỉ đành nhốt mình trong thư phòng, một người cũng không gặp.
Điện Phú Xuân, đêm lạnh như nước.
Triệu Khương Lan vốc nước lên rửa mặt, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, từ trong ra ngoài cứ bần thần không yên.
Có ngự lâm quân từ bên ngoài giương giọng hỏi: “Triệu công tử có chuyện gì không?”
“Lần trước ta ở trong phòng vô tình nghe được người ta thảo luận chuyện Thần vương điện hạ cưới quận chúa Minh Châu làm thê.
Ngày thành hôn, có phải là ngay ngày mai hay không?”
Đối phương cũng không biết rõ quan hệ giữa nàng và Mộ Dung Bắc Uyên nên cũng không biết lý do vì sao Triệu Minh lại bị giam ở đây, chỉ cho là nàng với Thần vương là bạn tốt.
Nếu là bằng hữu của mình thành hôn cũng nên vui mừng theo.
“Công tử không có nhớ sai, chính là ngày mai.”
Thấy Triệu Khương Lan không lên tiếng, đối phương lại cảm thấy nàng bị giam ở đâu đã lâu cũng có chút đáng thương nên không nhịn được nhỏ giọng nói nhiều hơn một chút cho nàng biết.
“Trước đó còn có người nói, Thần vương điện hạ không muốn cưới quận chúa Minh Châu.
Nhưng nhìn trong khoảng thời gian này, thái độ của điện hạ hòa nhã cũng không có gì khác thường, không hẳn là đến nỗi không bằng lòng như người người truyền tai nhau, có chuyện vui lớn như vậy, trong lòng ngài ấy cũng nên vui vẻ.”
Hắn thân là ngự lâm quân thì những lời đánh giá này vốn không nên tùy ý nói ra.
Nhưng thỉnh thoảng Triệu Minh hỏi thăm vài lần thì đều là những chuyện liên quan tới Thần vương.
Người này thầm nghĩ nàng chắc chắn là rất quan tâm tới chuyện của Thần vương.
“Không, ngài ấy sẽ không vui.”
Triệu Khương Lan bất chợt lên tiếng, giọng nói cũng có chút lạnh lẽo.
Người trả lời còn chưa hiểu được: “Vì sao chứ? Người gặp chuyện vui thì tinh thần đều sẽ thoải mái.”.