Vừa hay có một vài nữ tử trẻ tuổi xuống phố đi dạo, thừa dịp thời điểm các nàng ra đến cửa, Triệu Khương Lan đi theo sau những người này, vô cùng tự nhiên mà theo ra đến ngoài.
Khi đi ngang qua Chu Khiết, cả hai không hề lên tiếng.
Triệu Khương Lan chỉ khẽ liếc nhìn Chu Khiết, Chu Khiết hiểu ý, hắn vẫn đứng bất động như cũ.
Trông thấy thời gian đã trôi qua khá lâu, ám vệ canh giữ bên ngoài lúc này có chút lo lắng.
“Sao thế này, Triệu công tử mua quần áo lâu thật, hệt như nữ nhân ấy.”
“Không biết, hay chúng ta đã có sơ sót gì rồi chăng?”
Vừa dứt lời, bọn họ bỗng nhiên thấy động tác của Chu Khiết.
Chu Khiết chỉ một thân một mình bước ra khỏi cửa tiệm, sau đó bước lên xe ngựa.
Bên cạnh hắn lại chẳng thấy bóng dáng của Triệu Khương Lan.
Ám vệ khẽ hít sâu một hơi: “Không xong rồi, có phải chúng ta đã trúng kế hay không?”
Chờ sau khi Chu Khiết rời đi, bọn họ lập tức đi vào cửa tiệm dò hỏi.
Quả nhiên, họ nghe chưởng quầy nói rằng trước đó có một vị công tử đã mua quần áo nữ nhân rồi rời đi.
“Không được, đúng thật là trúng kế rồi! Chẳng lẽ hành tung của chúng ta đã bị phát hiện, mau, mau trở về thông báo cho Tần đại nhân.”
Sau khi Triệu Khương Lan ra khỏi cửa hàng, nàng đi thẳng sang một con phố khác, tiện đà dừng được một cỗ xe, nàng đưa cho người đấy một chút tiền.
“Làm phiền, xin ông hãy đưa ta đến phủ của Triệu thái phó, ta là nha hoàn nhà họ.”
Bên kia, đội ngũ đón dâu của Mộ Dung Bắc Uyên đã đến ngay trước cổng phủ của Hạ Chiêu Vương tại kinh thành, thấy mọi người đang chăm chú nhìn mình, hắn có chút xấu hổ xuống ngựa.
“Ha ha, mọi người đều ở đây cả sao.
Thật ra, tay Thần vương điện hạ đang bị thương khá nghiêm trọng, không tiện đón dâu, vậy nên bổn vương đã phụng sự gửi gắm của Lập vương điện hạ, thay ngài ấy đón dâu.”
Thấy chỉ có Mộ Dung Bắc Uyên tới, vẻ mặt Hạ Chiêu vương không khỏi trầm tĩnh.
Nhưng hắn cũng không dám để lộ quá rõ ra mặt, ngay sau đó, hắn cố gắng nặn ra một nụ cười.
“Làm phiền Lập vương rồi, tiểu nữ nhà ta đã chuẩn bị tốt, chỉ đợi giờ lành sẽ ra khỏi cửa.”
Hạ Chiêu vương phi khẽ hướng nhìn ra phía sau của Mộ Dung Bắc Uyên, ngoại trừ một vài người đi cùng, thì cũng không có những người khác.
Ngay đến cả kèn chiêng gõ trống cũng chẳng thấy.
Có suy nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết, rằng suốt quãng đường mà bọn họ đến đây quạnh quẽ thế nào.
Nhà bình thường gã nữ nhi thôi cũng đã không thiếu sự náo nhiệt lẫn trang nghiêm.
Nhưng sao đến nữ nhi nhà này thành thân, đường đường là một quận chúa mà vẫn phải chịu đựng sự đối xử lạnh nhạt như vậy ư?
Hạ Chiêu vương phi khó chịu liếc mắt nhìn Hạ Chiêu vương một cái, trong lòng càng cảm thấy cuộc hôn nhân này hết sức không ổn.
Nàng ta lập tức đi đến khuê phòng của quận chúa Minh Châu, không kìm được tức giận nói: “Nữ nhi của ta, con sao có thể coi trọng Thần vương điện hạ một cách mù quáng như thế được hả! Ngài ấy có đoái hoài gì đến con đâu, trong ngày trọng đại như này mà ngài ấy lại kiếm cớ chỉ định Lập vương thay ngài ấy đón dâu, mà đội ngũ đón dâu đấy trông chẳng hề có chút thành ý gì cả, thật tức chết ta rồi mà!”.