Mộ Dung Bắc Hải cảm thấy không đáng thay Triệu Khương Lan.
Tất cả nguyên nhân, rõ ràng là Mộ Dung Bắc Uyên dung túng với Thẩm Hi Nguyệt.
Kẻ đầu têu trốn ở âm u phía sau ra vẻ vô tội, lại đặt nàng vào trong sự nguy hiểm kia.
Nếu không phải sơn phỉ không tính là người xấu, nói không chừng nàng đã chết.
Thật ra trước đó Triệu Khương Lan nói nàng dẫn người của Ngự Phong Trại trở về, Mộ Dung Bắc Hải từng có không tán thành ngắn ngủi.
Chỉ là nghĩ đến bọn họ không gây ra tổn thương cho nàng, hắn liền bỏ thành kiến xuống.
Chỉ cần Triệu Khương Lan không có chuyện gì, hắn có thể tha thứ cho bất cứ chuyện gì.
Cố tình Mộ Dung Bắc Uyên còn muốn gây khó xử cho nàng.
Mặc dù vừa rồi Triệu Khương Lan không nói rốt cuộc y đã làm cái gì, nhưng trong lòng Mộ Dung Bắc Hải đã có một suy nghĩ thoáng qua, đã mơ hồ đoán được.
Trong lòng của hắn tức giận khó nhịn, nhưng không có bất kì lập trường gì để chỉ trích.
Mộ Dung Bắc Hải sờ chân của mình một cái.
Vào lúc này, hắn khát vọng có thể đứng lên hơn bất kì ai.
Ít nhất vào lúc nàng bị khó xử, hắn có thể cản ở trước mặt nàng, mà không phải giống như bây giờ.