Lâm Gia Uyển lúc này mới nhìn về phía Triệu Khương Lan, nàng ta cười xòa nói: "Vị công tử này, tổn thất của cửa hàng người, chúng ta sẽ bồi thường đủ, ta ở đây thay mặt phu quân ta bồi tội với người, mong người đừng chấp nhặt với huynh ấy".
Triệu Khương Lan không vui nhìn chằm chằm nàng ta: "Liên phu nhân, người chỉ một câu không phải cố ý là có thể che đậy hành vi xằng bậy của hắn rồi sao? Đây là do các người dùng túng nên mới khiến Liên công tử mắc thêm lỗi lầm nữa, ta không muốn tha thứ hắn.”
Liên công tử nghe vậy liền hung tợn trừng mắt nhìn nàng, còn muốn mở miệng nữa, nhưng bị Lâm Gia Uyển ngăn lại.
"công tử tức giận, ta hoàn toàn có thể lý giải, ta cam đoan với người, sau này huynh ấy tuyệt đối không tới quấy rầy việc buôn bán của ngươi".
Lâm Gia Uyển nói xong lại nhìn về phía Mộ Dung Bắc Hải, thanh âm cực khẽ, mở miệng: "Điện hạ, có thể xem ở giao tình của chúng ta năm đó, tha cho phu quân ta lúc này không? Thần phụ trước đây chưa từng mở miệng cầu ngài, ngài lúc trước cũng nói, sau này nếu cần thì sẽ giúp ta một chút. Lúc này có thể đừng tấu lên thánh thượng không, nếu không thì nhà họ Liên."
Lời này nàng ta nói nhỏ, người bên ngoài không nghe được. Nhưng Mộ Dung Bắc Hải nghe được, Triệu Khương Lan cũng nghe được. Triệu Khương Lan cảm thấy hoang đường không gì sánh được!
Lâm Gia Uyển lại vẫn dám nhắc tới năm đó, khi đó nhà họ Lâm của nàng ta kiệt lực giải trừ hôn ước, Mộ Dung Bắc Hải trầm mặc đáp ứng.
Hắn không tính toán chuyện nhà họ Lâm không có đạo nghĩa đã là vô cùng khoan dung rồi, vậy mà nàng ta còn không biết xấu hổ để hắn quan tâm mình nữa!
Thực sự là chưa từng thấy ai không biết xấu hổ đến vậy, quả nhiên nàng ta và nhà họ Liên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!
Hết lần này tới lần khác, Lâm Gia Uyển vẫn không biết xấu hổ, tức thì than thở khóc lóc: "Điện hạ, nhà họ Liên gần đây đã làm hoàng thượng không vui rồi, nếu như truyện xấu lại bị truyền đi, chỉ e sẽ bị giáng tội. Thần phụ không cầu đại phú đại quý, chỉ hy vọng người nhà có thể bình an, xin điện hạ thành toàn”.
Mộ Dung Bắc Hải khẽ thở dài một tiếng, nhắm mắt một cái. Triệu Khương Lan nhìn dáng vẻ của hắn thì biết hắn mềm lòng.
Đây cũng không phải vì hắn còn mang tình xưa với Lâm Gia Uyển, mà là hắn lưu lại một phần tình cảm mong manh đối với quá khứ.
Triệu Khương Lan cắn răng: "Theo suy nghĩ nông cạn của tại hạ, hành động này của phu nhân không giống như cầu tình, mà như thể đánh cắp đạo đức”.
Thân thể Lâm Gia Uyển lắc lư một cái, trên mặt hiện lên một tia quẫn bách.
Mộ Dung Bắc Hải cũng quay đầu đi chỗ khác: "Mà thôi, người dẫn hắn đi đi. Nhớ kỹ ngày hôm nay. Các ngươi đã hứa sau này không tới quấy rầy cửa hàng này nữa thì đừng gây thêm chuyện. thị phi, bằng không món nợ ngày hôm nay, lần sau bản vương sẽ tính hết một lượt.
Lâm Gia Uyển cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, luôn miệng nói cảm ơn, đưa Liên công tử xuôi lơ trên mặt đất đi.
Đám người chung quanh đều tản đi, Triệu Khương Lan không đồng ý mà nhìn hắn một cái.
"Huynh còn lưu tình với nàng ta làm gì! Lúc người ta từ hôn có nhớ kỹ lòng tốt của huynh không? Cũng chỉ có người hiền lành như huynh mới cho nàng ta thể diện thôi. Đổi lại là muội, muội lập tức đưa tên họ Liên vào cung, xin phụ hoàng làm chủ".
Mộ Dung Bắc Hải liếc mắc nhìn nàng: "Đừng nóng giận. Bây giờ suy nghĩ một chút, may là trước đây nàng ta không tuân thủ hôn ước mà gả cho huynh, nếu không thì ánh mắt nàng ta kém như vậy, chúng ta nhất định cũng khó có thể ưa thích".
"Muội sao có thể không tức giận, muội sắp tức chết rồi, tên kia dám dùng đạo làm huynh bị thương!".
Trên lông mi nàng còn vương nước mắt, căn bản không dám nhìn tay hắn đang quấn đầy bằng vải.
Mới vừa rồi khi Hứa đại phu xử lý vết thương, nàng chăm chú nhìn rõ, biết là vết đạo này rất sâu, không chừng phải nghỉ dưỡng sức mấy tháng.
Hắn cười xòa: "Không cần lo lắng, có muội ở đây, thương thế nào cũng trị được mà?