Nếu thật là tạo ra từ tay của Triệu Khương Lan, cũng chỉ có thể là nàng ấy tự mình chủ động đưa. Lúc trở lại vương phủ, hắn quả nhiên nghe được tin tức chính xác từ trong miệng Chu Khiết. Giọng nói của Chu Khiết có chút áp lực, tận lực bình ổn mà trả lời: “Vương gia, túi thơm trên người Sơn vương điện hạ là do tối hôm qua Vương phi sai người đưa sang. Nhưng mà thuộc hạ nhìn thấy thảo mộc ở bên trong, e là để dùng cho Sơn vương điều trị thân thể”
Nói xong, hắn lại cố ý bổ sung một câu: “Vương phi làm đại phu, quan tâm Sơn vương gia, cũng là hợp tình hợp lý.”
Mặc dù đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên vẫn buồn rầu
Hắn phất tay một cái ý bảo Chu Khiết đi ra ngoài, ngón tay ấn ấn trán, một lúc lâu mới gọi Đông Diêu tiến vào để hỏi chuyện.
“Người tung tin đồn nhảm lúc trước đã bắt được chưa?”
“Thưa Vương gia, bắt được bảy tám kẻ lắm chuyện nhất, chỉ là nhiều người nhiều miệng, khó tránh khỏi có sơ sẩy, tạm thời chưa thể xử lý xong
Ngón tay của Mộ Dung Bắc Uyên gõ lên bàn: “Đông Diêu, người cảm thấy thái độ của Vương phi đối với Sơn vương như thế nào?”
Đông Diêu gãi đầu một cái: “Thuộc hạ cho rằng, trước đây ở Triệu phủ vương phi được huynh trưởng chăm sóc, tính tình của Sơn vương điện hạ lại ôn hòa, lại là huynh trưởng của ngài và vương phi. Bởi vậy, Vương phi đối với ngài ấy đương nhiên là có chút tình huynh muội”
“Tình huynh muội?” Mộ Dung Bắc Uyên bỗng nhiên nở nụ cười: “Ngươi nói đúng! Chính là tình huynh muội, đệ muội cũng là muội muội, cho nên Vương phi mới có thể chăm sóc như vậy!”
Nghĩ như vậy, tâm trạng của Mộ Dung Bắc Uyên mới khá hơn một chút.
“Nói cho Vương phi, hôm nay bản vương cùng nàng dùng bữa.”
Buổi chiều Triệu Khương Lan ở trong sân đi qua đi lại, nhớ tới vết sẹo trên tay Mộ Dung Bắc Hải, lại đưa qua một lọ thuốc mỡ.
Kết quả nàng vừa vào cửa liền thấy túi thơm trên người Mộ Dung Bắc Hải
Cái túi thơm này nàng không muốn chú ý cũng không được.
Bởi vì thật sự là quá giống với túi thơm mà nàng đưa cho Mộ Dung Bắc Uyên, ngoại trừ đường thêu ở ngoài không giống, chất liệu và kích cỡ đều giống nhau như đúc.
Triệu Khương Lan âm thầm hít một hơi, nhất thời không nghĩ ra vật này là từ đầu tới.
Ai biết Mộ Dung Bắc Hải thấy nàng nhìn chằm chằm túi thơm, ngược lại là cười: “Khương Lan, còn chưa kịp cảm ơn nàng. Túi thơm này thật tốt, ta rất thích, cảm ơn nàng đã có lòng may cho ta.”
Nàng kinh ngạc!
Làm sao có thể, rõ ràng nàng chỉ may một cái cho Mộ Dung Bắc Uyên, đâu còn sức lực mà làm thêm cái thứ hai.
Thế nhưng Mộ Dung Bắc Hải cũng không phải loại người hay nói bừa, hắn ta nói nàng đưa, nhất định là có người đã làm hắn tin rồi.
Lại nhìn chữ Phúc ở phía trên, đích xác là có mùi của Sợ rằng nói không phải nàng làm, người khác cũng nàng. không tin đầu.
Triệu Khương Lan có chút chần chờ.
Mộ Dung Bắc Hải nhìn xác thực thật cao hứng, theo lý thuyết, lúc này không thích hợp để nói cho hắn biết sự thật.
Dù sao loại chuyện này làm sai rồi, trên mặt hắn cũng không còn mấy phần mặt mũi. Thế nhưng không mau đem những chuyện này nói cho rõ ràng, vạn nhất người bên ngoài hiểu lầm thì làm sao bây giờ.
Nhất là nếu như Mộ Dung Bắc Uyên thấy được thì phải làm sao bây giờ, dựa theo tình tình của Mộ Dung Bắc Uyên, nhất định sẽ rất là tức giận.
Nàng thật vất vả mới cùng Mộ Dung Bắc Uyên có trạng thái tương thân tương ái bình yên như bây giờ.
Một khi bị đánh vỡ, không biết lại phải tốn bao nhiêu sức lực để bù đắp.
Triệu Khương Lan thở dài một hơi, vẫn quyết định nói ra sự thật.
“Tam ca, ta thật sự có làm cho huynh một đồ vật nhỏ giúp an thần, làm cho huynh ngủ được thoải mái. Thế nhưng túi thơm này không phải là do ta làm, đồ vật dự định đưa cho huynh, ta còn chưa kịp làm nữa.”
Vẻ mặt của Mộ Dung Bắc Hải lập tức bị kìm nén.
Hắn cũng không tức giận, thế nhưng vẻ mặt thì vô cùng nghiêm túc.