Mộ Dung Bắc Uyên yên lặng nhìn Thẩm Hi Nguyệt một hồi: “Chuyện này phải hỏi bản thân nàng rồi”
Thẩm Hi Nguyệt thấy hắn không nhắc đến chuyện tình cổ, đương nhiên sẽ không bỏ cuộc.
Vẻ mặt nàng ta càng thêm đau lòng nói: “Thần thiếp và vương phi quen biết nhau từ nhỏ, thiếp có hại ngài hay không ngài còn không rõ sao? Nếu như thiếp có ý xấu với ngài, vậy thì lúc đầu cớ sao lại dùng mạng của mình để cứu lấy ngài một mạng chứ?”
“Lúc đầu nàng muốn vào Thần vương phủ, ta đã toại nguyện cho nàng, xem như đã trả hết món nợ ân tình này rồi chứ?” Hắn đột nhiên hỏi.
Thẩm Hi Nguyệt sửng sốt, hoàn toàn không ngờ Mộ Dung Bắc Uyên sẽ nói ra những lời này.
“Ý của Vương gia là, giúp ta vào Thần Vương phủ chỉ vì muốn trả ơn thôi sao?”
Nàng ta không tin, tình cảm hắn dành cho mình nhất định là thật, sao lại có thể chỉ vì muốn trả ơn.
“Nếu không vào Thần vương phủ, thì nàng thật sự cũng không còn con đường nào để đi không phải sao? Với tính tình của Lan quý phi, nàng ta nhất định sẽ không cho phép nàng trở thành người của Lão Ngũ. Tình cảm của nàng dành cho hắn, ta và nàng đều hiểu rất rõ. Trong chuyện này ta chưa bao giờ muốn làm khó người khác, cho nên vốn dĩ không định để nàng trở thành trắc phi của ta. Nhưng ta là đường lui duy nhất của nàng, nếu như ta không đồng ý, thì nàng chẳng thể đi về đâu cả”
Thẩm Hi Nguyệt ngây người nhìn hắn, bởi vì quá bất ngờ nên trong phút chốc cũng quên không đáp trả.
Phải một lúc sau, nàng ta mới lo lắng mở to mắt.
“Chắc Vương gia biết bản thân rốt cuộc đang nói gì! Lần trước thiếp đã giải thích, thiếp và Ngũ vương gia chỉ là lúc nhỏ từng có qua lại. Năm đó hắn cứu thiếp, thiếp rất cảm kích. Nhưng trong trái tim thiếp trước giờ chỉ có mỗi mình ngài mà thôi, lần trước thiếp cũng đã thề độc, ngài quên rồi sao?”
Thấy hắn không có động tĩnh gì, nàng ta hoảng hốt ôm lấy chân hắn: “Vương gia, có phải ngài để ý mối quan hệ giữa thiếp và Ngũ Vương cho nên mới càng ngày càng xa lánh thiếp đúng không. Ngài thật sự hiểu lầm rồi, thân thiếp là trắc phi của ngài mà, đã gả cho ngài tuyệt đối sẽ không phản bội. Thiếp phải làm nào thì ngài mới biết được tấm chân tình này đây?”
Mộ Dung Bắc Uyên rũ mắt nhìn nàng ta.
Thẩm Hi Nguyệt khóc nỉ non tha thiết, nàng ta đương nhiên cũng hiểu rõ dáng vẻ này của bản thân rất hấp dẫn người khác.
Đã nói đến như vậy rồi chắc hẳn hắn sẽ mềm lòng thôi.. Như nàng ta mong đợi, Mộ Dung Bắc Uyên ngồi xổm xuống, tiến lại gần nàng ta.
Thầm Hi Nguyệt trong lòng vui mừng, nhìn xem, hắn nhất định sẽ không bỏ mặc cô đau lòng mà không màng.
Nhưng không ngờ rằng Mộ Dung Bắc Uyên lại nói: “Nàng có muốn biết nàng phải làm thế nào mới khiến ta cảm thấy nàng thật lòng đối với ta không?”
Nàng ta ngây người ra rồi chầm chậm gật đầu.
Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng nhìn nàng: “Nếu đã như vậy thì nàng hãy đi Đại Tống Chính Viện nói hết sự thật đi, khai hết những chuyện nàng đã ngấm ngầm gây ra”.
Thẩm Hi Nguyệt thầm than không xong, không nhịn được cao giọng nói: “Vương gia! Ý của ngài là, là muốn đổi thiếp lấy Triệu Khương Lan sao! Ngài thà là để cho thiếp ngồi tù cũng không nỡ để nàng ta chịu một chút khổ sở nào đúng không?”
Hắn hàm chứa ý cười nói: “Không phải vừa rồi nàng nói nguyện ý làm mọi chuyện hay sao, hối hận rồi à?”
“Thần thiếp không ngờ rằng Vương gia lại có tâm tự như vậy, thần thiếp tự hỏi bản thân mình chưa từng làm những chuyện đó dựa vào đầu lại thay người khác gánh chịu. Nếu như Vương gia nhất định muốn tìm người gánh tội thay thì hãy tìm người khác đi.”
Phản ứng của Thẩm Hi Nguyệt Mộ Dung Bắc Uyên đã đoán được từ trước. Hắn hờ hững liếc nhìn nàng ta: “Đã vậy, trắc phi hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi”
Nói xong, hắn nói thêm một câu: “Nàng cũng đừng lo lắng, bổn vương biết nàng trọng thể diện, vì giữ thể diện cho nàng mỗi ngày bổn vương nhất định đều sẽ đến thăm”