Ngồi xuống ăn một bữa cơm, sao lại có nhiều chuyện rắc rối như vậy, nàng còn muốn về vương phủ chợp mắt một chút.
Nàng thèm để ý cười nói: “Không sao, ăn cơm ở nhà mẹ cũng không cần phải quá coi trọng.”
Mặc dù rất chán ghét vị trưởng công chúa này, nhưng dù sao cũng lớn tuổi rồi, Triệu Khương Lan cũng lười tính toán.
Nhưng nàng không tính toàn, trưởng công chúa lại coi nàng như một quả hồng mềm.
Không dễ lấy thân phận ra bóp nàng, nhưng đối phó với Thích phu nhân lại là thỏa đáng.
Chỉ nghe thấy trưởng công chúa bất mãn và khinh thường liếc nhìn Thích phu nhân: “Điều này không thoả đáng. Mặc dù là đang ăn cơm trong phủ mình, nhưng Triệu phủ quyền quý đến thế nào. Đương nhiên phải tuân theo nghi thức và lễ tiết. Vương phi ngồi dưới chỗ của phòng thiếp ăn cơm là đạo lý gì?”.
Lời này rõ ràng là nhằm vào Thích phu nhân.
Quả nhiên Thích phu nhân sắc mặt tái mét, có chút sững sờ nắm chặt tay áo.
Triệu Khương Lan không thể chịu đựng được nữa, chế nhạo một tiếng.
“Lời này của công chúa thần không hiểu. Trong phủ của chúng ta không có phòng thiếp mà có hai phu nhân chính thất. Ồ, có lẽ là người tai mắt không tinh nên không biết. Mấy tháng trước, mẫu thân thần đã được Hoàng hậu nương nương chính miệng phong là “Hạo Khiết phu nhân”, càng trở thành chính thê rồi. Nếu như hôm nay công chúa nhất định phải sắp xếp chỗ ngồi theo quy củ thì vị trí này thật quá nực cười rồi.”
Triệu Khương Lan mỉm cười liếc nhìn những người có mặt.
“Xét về bối phận, trưởng công chúa ngồi ở vị trí thứ nhất, còn phụ mẫu là thứ hai. Mấy vị đệ đệ muội muội này cũng thật quá không hợp quy cách rồi. Trong nhà có một mẫu thân còn chưa ngồi xuống. Bọn họ làm sao có thể ngồi ở chỗ này? Không phải là bất hiếu sao?” . Truyện Trọng Sinh
Hai công tử thân thể cứng đờ, thấp thỏm liếc nhìn nàng.
Triệu An Linh lại hung hăng trừng mắt nhìn nàng.
Mẫu thân cái gì, Thích phu nhân sao có thể tính là mẫu thân của nàng ta!
Ngay khi trưởng công chúa vừa muốn mở miệng, Triệu Khương Lan lại không cho bà ta có cơ hội, tiếp tục nói.
“Nếu như không theo lớn nhỏ, chỉ theo tôn ti mà ngồi, vậy thì càng không đúng. Người là công chúa cao quý, cùng cấp bậc với An Linh và thần, phụ thân mẫu thân lại là có vị trí hơi thấp kém rồi.”
Triệu Khương Lan vừa dừng lại, Quận chúa Di Thanh tức giận nhìn chằm chằm vào nàng: “Thế nào, vương phi là muốn tính toán tôn ti với ta ở Triệu phủ sao?”
“Bổn cung cũng không muốn phiền phức. Vốn dĩ là muốn tùy ý dùng một bữa cơm, nhưng đây không phải là do trưởng công chúa nói đến phép tắc nên bổn cũng đã thay người sắp xếp một chút. Có chỗ nào sai sao?”
Bà ta nói trên mặt vẫn có chút tươi cười khiến người ta không cách nào công kích được.
Triệu Đường liếc mắt nhìn mẹ vợ và con gái, trong lòng liên tục thở dài, xem ra sau này sẽ không được yên ổn rồi.
“Hai người các ngươi đứng dậy ngồi bên cạnh An Linh. Chỗ này để Khương Lan và Thích phu nhân ngồi. Sau này dùng bữa cứ theo vị trí này mà ngồi, không được phép vượt quá”
Hai tiểu công tử nhanh chóng đứng dậy và ngồi ở phía bên kia.
Trưởng công chúa âm thầm siết chặt nắm đấm.
Bữa ăn này đương nhiên không có mùi vị gì.
Thích phu nhân luôn tỏ ra thận trọng và rụt rè, thỉnh thoảng lại liếc nhìn sắc mặt của công chúa.
Triệu Khương Lan thấy bà ấy không động đũa nhiều, liền gắp vài món cho bà ấy.
“Mẫu thân ăn nhiều một chút. Mấy ngày nay không phải nói thân thể không thoải mái lắm sao? Quay về nữ nhi sẽ kể cho mẫu thân một ít thuốc an thần”