Mộ Dung Bắc Uyên gắt gao nhìn chằm chằm Văn Hi trưởng công chúa: “Bà có quyền gì xuất hiện ở đây? Nếu muốn tìm Thẩm Hi Nguyệt phát tiết thì cứ tìm nàng ta, tìm vương phi của ta làm gì! Nàng ấy nợ bà cái gì, có lý do gì nhất định phải chữa trị cho Triệu An Linh, cho dù Triệu An Linh có bị hủy dung hoặc mưng mủ thì liên quan gì đến nàng ấy!”
Văn Hi trưởng công chúa vốn muốn phản bác theo bản năng.
Nhưng khi bà ta đối diện với ánh mắt của Mộ Dung Bắc Uyên, lời nói gì cũng bị kẹt lại ngay cổ họng.
Ánh mắt Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng độc ác, mang theo sát khí lẫm liệt.
Bà ta thậm chí có chút may mắn suy nghĩ, nếu bà ta không phải công chúa, có lẽ giây tiếp theo đã bị người đàn ông này chém bằng tay không rồi.
Văn Hi trưởng công chúa lùi về sau một bước, đột nhiên nghĩ đến bình thuốc ban nãy Triệu Khương Lan lấy lại.
Nếu đêm nay bà ta không thể đưa người đi, vậy thì cứ mang bình thuốc bôi mà nghe nàng nói là rất hữu dụng kia về đã.
Nói không chừng An Linh có thể dịu đi một chút.
Bà ta hắng giọng: “Bổn cung cũng không phải người làm khó người khác, nếu Thần vương phi thật sự bệnh nghiêm trọng như vậy, bổn cung cũng không thể kéo nàng ta ra ngoài, đưa lọ thuốc bôi ban nãy cho bổn cung, chẳng phải Thần vương phi nói thuốc đó có công dụng tuyệt diệu sao, ta lấy về cho An Linh thử”.
Thuốc bôi nằm trong tay Mai Hương, nàng ấy nhìn Triệu Khương Lan xin chỉ thị.
Triệu Khương Lan cố hết sức lắc đầu.
Lúc lên tiếng nói chuyện lần nữa, giọng nàng khô khốc mấy phần.
Chỉ nghe giọng nói thôi, cảm thấy chỉ chốc lát mà nàng đã già đi mấy tuổi.
“Ngày mai, ta đích thân bôi thuốc cho nàng ta”
“Nhưng đêm nay..”
Mộ Dung Bắc Uyên bộp một tiếng cởi bội kiếm ra ném dưới đất.
Văn Hi công chúa giật mình lui về sau mấy bước.
“Vương phi đã nói, ngày mai. Ngày mai bảo Triệu An Linh tự mình đến vương phủ, nàng ta bị thương trên mặt lẽ nào hai chân cũng bị phế rồi à!
Nếu đã cầu người khác chữa trị cho mình thì cũng nên có dáng vẻ cầu xin. Bổn vương nói lại lần nữa, Thẩm Hi Nguyệt sống hay chết bổn vương không để ý, nếu Triệu An Linh muốn khỏi hẳn, thì phải khách sáo với vương phi của bổn vương một chút!”
Trái tim của Văn Hi trưởng công chúa đập cực nhanh, một lúc lâu sau mới dịu lại.
“Được, sáng mai bổn cung bảo An Linh đến. Mong vương phi đừng nuốt lời”
Nói xong bà ta cũng không dám nhìn sắc mặt của Mộ Dung Bắc Uyên nữa, đưa người nhanh chóng rời đi.
Mộ Dung Bắc Uyên lặng lùng nhìn bóng lưng rời khỏi của họ, ngón tay dìu Triệu Khương Lan không tự chủ dùng sức co lại.
Động tác này gần như càng ôm chặt Triệu Khương Lan vào lòng.
Hắn lập tức duỗi bàn tay còn lại để nàng, ôm nàng trở về giường.
Gương mặt Triệu Khương Lan đã không còn tái nhợt như trước, mà toàn thân lại nổi lên màu đỏ kì dị.
Mộ Dung Bắc Uyên có cả đống lời muốn hỏi.
Hắn thậm chí muốn không màng tất cả để nổi giận.
Chất vấn nàng tại sao không nghe lời tại sao ngoan cổ như vậy.
Còn có thể vì nguyên nhân nào nữa!
Bình thuốc bôi cực kì hiệu nghiệm kia từ đâu mà có, không cần nói cũng biết.
Nàng lại điều dụng linh lực lần nữa, mà bình thuốc này nhất định cực kì khó lấy.
Tuy hẳn hoàn toàn không hiểu cách điều dụng này, nhưng lại có thể đoán được tất cả những gì có được và trả giá trên thế giới này đều là bình đẳng. . Truyện Teen Hay
Nếu Triệu Khương Lan có thể lấy được linh dược quý hiếm, nghĩa là nàng đã phải bỏ ra rất nhiều sức lực.
Nhưng nàng rõ ràng là người bệnh vừa mới chịu hình phạt quất roi.