*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Không!” Lâm Linh Nhi tức giận trừng mắt: “Vậy thì chẳng phải ta chỉ còn bốn ngón tay thôi sao, nếu như để cho người ngoài nhìn thấy còn không biết sẽ bàn tán ra sao. Ngươi mau chóng nghĩ cách cho ta, nhất định phải nối lại được xương nếu không thì ta sẽ cho người đẹp mặt!”
Thái y làm gì có cách nào, chỉ có thể bất chấp nói: “Cho dù người có sai người đánh hạ quan một trận thì hạ quan cũng không còn cách nào khác, cho dù là thần tiên hạ phàm cũng không thể nào khôi phục lại được, không biết là ai ra tay ác độc như vậy, quả thật là…
Lâm Linh Nhi cắn môi, nàng ta vẫn không cách nào tin được Mộ Dung Bắc Hải lại đối xử với nàng ta như vậy.
Thái y không nhịn được nhắc nhở: “Trắc phi tốt nhất là không nên đi lại nhiều, cần phải an tâm dưỡng thai. Đêm nay người bị chấn động thai khí, mạch tượng có chút không ổn định”
Lâm Linh Nhi vừa nghe thấy thai khí không ổn định liền hoảng sợ hơn: “Mau, mau kê đơn thuốc an thai cho ta, nếu như tiểu thế tử xảy ra vấn đề gì ta sẽ hỏi tội ngươi!”
Thái y run rẩy vội vàng kê đơn thuốc rồi sau đó kiếm cớ y thuật không tốt đem vấn đề về ngón tay của Lâm Linh Nhi đẩy cho người khác.
Từ đêm đến rạng sáng, Sơn vương phủ mời biết bao nhiêu đại phu đến đều nói không có cách nào chữa khỏi.
Trong tiếng kêu thất thanh của Lâm Linh Nhi, đại phu đến cuối cùng cũng chỉ có thể cät đi ngón tay út của nàng ta.
Trong nháy mắt, máu thịt của ngón tay nàng ta lẫn lộn với nhau, đại phi vội vàng băng bó ngón tay của nàng ta lại.
Lâm Linh Nhi nhìn băng gạc màu trắng chói mắt kia liền hiểu rõ ngày tháng sau này nàng ta chính là kẻ tàn phế.
Một thoáng hối hận lướt quanh cơ thể của Lâm Linh Nhi, nếu sớm biết như vậy nàng ta đã không ra tay với Hồng Mai rồi nhưng càng nhiều hơn lại là oán hận. Nàng ta hận Hồng Mai, hận Triệu Khương Lan, con có hận Mộ.
Dung Bắc Hải!
Lâm Linh Nhi không biết rằng đại phu kê đơn thuốc cho nàng ta vừa được tiễn đi thì lại bị bắt đi đến ngũ vương phủ. Đại phu nhìn Ngũ vương gia đang ngồi bên trên liền nơm nớp lo sợ mà quỳ xuống. Không cần nghĩ cũng biết vị điện hạ này đột nhiên cho người từ ngõ nhỏ bắt ông ta đến đây nhất định không phải là việc tốt gì.
Ngay khi Lâm Gia Uyển chết cũng chán ghét nhà họ Liên, hại Liên Khuê Nghiêm bị khiển trách nặng nề, cả nhà họ Liên cũng theo đó mà mất mặt.
Bây giờ bọn họ xem ra tốt rồi, lại đem con gái gửi đến Sơn vương phủ. Vốn chỉ là làm Trắc phi mà thôi cũng xem như là tính toán sai lầm bỗng nhiên vớ phải một kẻ nhàm chán.
Ai biết được Lâm Trắc phi kia không nói một lời liền mang thai rồi lại lập tức trở thành một miếng mồi ngon. Còn chưa thấy bóng dáng của đứa trẻ đâu đã hạ thánh chỉ sắc phong rồi.
Nếu như ở vương phủ khác thì ai lại có được vinh dự như vậy.
Có lẽ đã phát hiện ra chỗ tốt nên nhà họ Lâm trên triều đường càng có thái độ ác liệt hơn với nhà họ Liên.
Cái tên Lâm thái úy kia ngay cả nhìn hắn cũng dương dương tự đắc, bày ra dáng vẻ tiêu nhân đắc ý, làm sao Mộ Dung Bắc Quý không hận cho được.
“Lâm Trắc phi vội vàng triệu kiến nhiều đại phu như vậy là đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Đại phu không dám giấu diếm: “Bấm vương gia, vị Trắc phi kia không biết như thế nào màm ngón út lại bị người ta bẻ gãy, trông bộ dạng vô cùng đáng sợ, không cách nào nối lại được, vậy nên mới tìm nhiều đại phu như vậy để cố găng khôi phụ lại ngón út. Nhưng mấy người cũng đã cố gắng cũng không cách nào giữ lại được, sau cùng tiểu nhân chỉ có thể cắt đứt đi ngón tay út của Trắc phi.”