Tay phải của nàng ấy được các loại thanh nẹp cố định lại, bọc lại thành một viên lớn, nhìn rất là đáng sợ.
Dịch Chân dùng lỗ mũi tính toán, sau đó đi lên trước gọi nàng ấy: “Hồng Mai”
“Dịch đại ca” Hồng Mai thấy hắn ta lại bắt đầu rơi nước mắt: “Tay phải của muội hư rồi.”
Triệu Khương Lan thấy nàng ấy khóc mà đau lòng, nhưng không thể làm gì khác hơn là giả bộ tức giận mảng Dịch Chân.
“Đều tại ngươi, vất vả lắm nàng ấy mới ngừng khóc mà ngươi lại tới trêu chọc nàng.”
Dịch Chân giận đến phát run: “Có phải là Lâm Trắc phi hay không, ta đến giết nàng tai”
Hồng Mai gấp đến độ kêu hẳn ta: “Đừng, đừng mà”
Triệu Khương Lan nhức đầu kéo hẳn: “Ngươi còn muốn đi giết ai chứ, giết chết một người bên vương phi, sau đó thì sao, muốn vào nhà lao sao? Rồi người lấy cái gì để lấy vợ chứ?”
Dịch Chân không lên tiếng, hốc mắt hồng hồng nhìn Hồng Mai.
Triệu Khương Lan dứt khoát hỏi: “Hôm nay ngươi nói cho rõ ràng đi, tình huống của Hồng Mai ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, gân bên tay phải đều bị hỏng hết rồi, muốn bình phục dường như là chuyện không thể nào. Sau này ngươi muốn kết hôn, trở về sống qua ngày cùng ngươi, như vậy thì chuyện lớn chuyện nhỏ nàng đều không thể làm, giặt quần áo nấu cơm cũng tốn sức mà, chỉ như vậy thôi, ngươi còn nguyện ý không?”
Trong lòng Hồng Mai trầm xuống.
Những lời mà Triệu Khương Lan nói cũng là những điều mà nàng ấy lo lắng Nàng biến thành một phế nhân, cái gì cũng làm không được, nếu Dịch Chân cưới nàng về thì cũng chỉ làm liên lụy hắn mà thôi.
Nàng đang ảm đạm thương tâm thì Dịch Chân lại lên giọng không vui “Vương phi nói những lời gì vậy! Chẳng lẽ thuộc hạ muốn kết hôn với nàng là vì muốn nàng về nhà làm việc cho thuộc hạ hay sao, thuộc hạ mà cưới vợ về thì đó sẽ là tâm can bảo bối để ta cưng chiều. Nàng không thể làm được chuyện gì thì trùng hợp, có chuyện gì tôi sẽ đến làm, thuộc hạ bảo đảm, nàng sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này.”
Hồng Mai lặng lẽ chảy nước mắt, một hồi muốn cười, một hồi muốn khóc.
Triệu Khương Lan vỗ bả vai nàng ấy một vái: “Ngươi nghe được chưa, Dịch đại ca của ngươi vô cùng thâm tình, hoàn toàn không cảm thấy đây vấn đề gì cả, cho nên ngươi cũng không được phép suy nghĩ bậy bạ nữa, ngoan ngoãn chờ có người đổi xử tốt với ngươi là được rồi”
Hồng Mai xấu hổ cúi đầu xuống, Triệu Khương Lan dứt khoát để cho hai người bọn họ nói chuyện riêng, bản thân mình thì đi tìm Mộ Dung Bắc Uyên.
Mộ Dung Bắc Uyên thấy dáng vẻ của nàng liền biết nàng vừa mới khóc xong.
“Sao vậy, vì chuyện của Hồng Mai mà đau lòng sao?”
“Đứa bé kia thật quá đáng thương, thiếp vốn chỉ muốn nàng ấy ở trong vương phủ tránh một kiếp, ai ngờ lại đụng phải cái loại phụ nữ lòng dạ rắn rết Lâm Linh Nhi đó”
“Cũng may gần đây phụ hoàng vất vả bận bịu chiến sự ở Tây Bắc, cho nên không có rảnh rỗi quan tâm chỗ đi của một đứa nha hoàn.
Cho dù có gả nàng ấy ra ngoài thì sau này phụ hoàng nghe nói cũng chỉ như chưa từng nghe qua’ Triệu Khương Lan gật đầu một cái, mỏi mệt tựa vào trong ngực của hắn.
Mộ Dung Bắc Uyên vừa nhận được một cái mật hàm, lúc này có chút tâm sự.
Triệu Khương Lan phát hiện, ngẩng đầu lên: “Chàng sao vậy?”
“Thuộc hạ của ngoại công ta trở về mang theo một tin tức, nói là Nhị ca đã gặp mặt với Lạc quận vương. Nhưng điều khiến cho người khác bất ngờ là, Lạc quận vương và Nhị ca hết sức quen thuộc, thật giống như hai người đã sớm quen biết vậy”
‘Vẻ mặt của Mộ Dung Bắc Uyên đầy lo âu: “Lạc quận vương hàng năm đều ở trong thái ấp, rất ít khi hồi kinh. Nhị ca thì lại ở trong kinh thành đã lâu chưa có đi ra ngoài, vậy mà hai người họ lại vô cùng quen thuộc với nhau, há chẳng phải là nói rõ là bọn họ có âm thầm liên lạc với nhau hay sao.”
Triệu Khương Lan không khỏi lo lắng, đứng lên: “Lỡ như Tây Bắc cũng đang ngụy trang, thực tế là Vũ vương có tính toán bố trí khác thì triều đình nên xử trí như thế nào”
“Ta sẽ điều động bộ phận cũ của ngoại công, không thích hợp nói cho phụ hoàng Hôm nay Vũ vương phi và đám trẻ còn ở kinh thành, hết thảy cũng là tính toán của ta, ta sẽ cho người bí mật giám thị chiều hướng của Vũ vương phủ, lập kế hoạch”