Chương 900
Có lẽ là do buổi tối ngày hôm qua đã nghe thấy tiếng khóc của Triệu Khương Lan, Mộ Dung Nhật và Mộ Dung Sương không yên tâm, đều chạy đến để hỏi thăm nàng.
“Tứ thẩm, sao người lại thương tâm như thế?”
Triệu Khương Lan cười khổ một tiếng: “Bởi vì gan của thẩm thẩm nhỏ lắm, sợ rằng sẽ mất đi người quan trọng, thế nên mới bị dọa sợ đến như thế”
Mộ Dung Nhật như có điều gì suy nghĩ gật gật đầu: “Giống như là chúng con sợ rằng sau này Phụ vương Phụ mẫu sẽ rời xa có phải không ạ?”
Lòng Triệu Khương Lan đau xót, ôm bọn chúng lại: “Hết thảy đều sẽ tốt lên cả thôi. Không cần phải quá đau buồn”
Nàng lại nghĩ đến một chuyện: “Đúng rồi, Hoàng gia gia cũng không có bỏ rơi phụ vương và mẫu phi không quan tâm không chăm sóc, ngài ấy cho phép bọn họ nhập hoàng Lăng rồi, còn dặn dò người hầu thay bọn họ xử lí tang sự mà.”
Mấy đứa trẻ ngây thơ mà nhìn về phía nàng, Triệu Khương Lan nhẹ nhàng giải thích: “Chính là một loại nghi thức đó, đến tiễn đưa phụ vương mà mẫu hậu của các coi con đi nơi xa, bằng hữu thân cận của bọn họ sẽ tiến đến truy điệu, cầu phúc cho linh hồn của bọn họ được an nghỉ.
“Đến lúc đó, mấy con đi cùng với ta là được rồi. Tang sự được sắp xếp sau ba ngày.
Từ cổng vào đến trong sân của Lê Vương phủ, đều được bao phủ bởi những mảnh vãi trắng ảm đạm rủ xuống. Hai hòm quan tài làm bằng gỗ được đặt ở trong lĩnh đường, cao tăng của Nam Chiếu tự đang ở trong lĩnh đường siêu độ. Vốn là dựa theo phong tục, thì nên mở quan tài ra để lau mặt cho người đã khuất, được gọi là Tiểu Liễm.
Nhưng mà thời gian hai người bọn họ chết đã lâu quá rồi, thi thể chắc chắn đã bị hư nát thổi rữa, còn dễ dàng quấy nhiễu vong hồn, thế nên sẽ không mở quan tài.
Nhưng mà phân đoạn “đặt linh cữu” và “thủ lĩnh” thì chắc chắc không thể thiếu được.
Vốn là cái chết của Lê Vương quá là vi diệu, rất nhiều quan viên triều đình đều có ý muốn lảng tránh.
Thế nhưng mà thái độ của Chiêu Vũ để lại làm cho người khác thấy khó hiểu, không ít người đều chạm không tới được tâm tư của đế vương.
Hắn ta rốt cuộc là đang thống hận nhi tử này, hay là thương tiếc cho nhi tử của mình?
Mộ Dung Nhật và Mộ Dung Sương thân mặc đồ tang, quỳ ở bên trái của linh cữu.
Triệu Khương Lan lo lắng đầu gối của mấy đứa trẻ sẽ không thoải mái, đặc biệt bảo người chuẩn bị cho một cái đệm mềm mại.
Nhưng dù có là như vậy, thời gian dài thì vẫn sẽ vừa mệt vừa đau.
Hai đứa trẻ thế nhưng lại không có nửa điểm nói là bản thân không thoải mái, chỉ là thỉnh thoảng duỗi ra đôi bàn tay nhỏ xoa xoa đầu gối, rất ngoan ngoãn mà hoàn thành xong nghi thức.
Bởi vì có Thần Vương phủ ra mặt, thế nên rốt cuộc vẫn lần lượt đến được không ít quan viên. Những người lúc trước đã từng xuất hiện đồng thời với Lê Vương đều đến đây để cúng viếng.
Mộ Dung Bắc Tô còn đem theo La Kiều Oanh đến đây. Mặc dù hắn ta thân làm đệ đệ, nhưng lại vô cùng khinh thường hành vi tạo phản của đại ca.
Nhưng mà cái vị huynh trưởng này từ nhỏ đã yêu thương hắn ta thì không phải là giả, mỗi lần nghĩ đến quang cảnh của những ngày xưa, Mộ Dung Bắc Tô đều vô cùng bị thống và khó nhịn được, vài lần đã rơi lệ.
La Kiều Oanh không có nói gì cả chỉ an ủi hắn ta, chỉ là đưa chiếc khăn của mình cho hắn.
Mộ Dung Bắc Tô lau khô nước mắt, rồi lại hướng về phía hai hài tử mà phân phó một chút rồi mới rời đi.
Mộ Dung Bắc Quý đến tận ngày đặt linh cữu mới tới.
Hắn ta hôm nay lên chức thái tử, vừa ra khỏi cung thì đã là một trận chiến vô cùng lớn, còn đem theo một đám người ở bên trong của Đông Cung.
Mộ Dung Bắc Uyên cùng với Triệu Khinh Lan nghĩ đến hết thảy những việc mà nhà họ Liên đã làm với Lê Vương, chỉ cảm thấy trong lòng càng lạnh hơn, lại tăng thêm mấy phần thù hận với hắn ta.
Mộ Dung Bắc Quý sao có thể vẫn dám đến được chứ, hắn ta chính là không có sợ phu thê Lê Vương hai người ở trên trời linh thiêng, nguyền rủa cho nhà họ Liên của hắn ta không sống được tốt à?