Thần Y Xuất Chúng

Chương 1: Vụng Trộm





“Đông thiếu gia, sao lâu vậy anh mới đến thăm em thế?”.
“Hì hì, chẳng phải là vì con hổ cái già ở nhà quản ghê quá sao, thằng nhãi kia đâu?”.
“Yên tâm đi, Hoàng Hách hôm nay trực ca đêm không đến…”.
“Ha, ha, tốt quá, nào, nào, nào, em yêu, cho anh hôn cái, mấy ngày qua anh nhịn chết mất thôi…”.
“Ừm… Đông thiếu gia, chẳng phải đã nói chỉ hôn một cái sao, sao lại cởi quần áo em…”.
“Ôi, đừng sờ linh tinh… á… đừng… đừng dừng lại…”.
Nghe những âm thanh đáng xấu hổ trong phòng, lòng Hoàng Hách bùng lên ngọn lửa giận.
Hôm nay là lễ tình nhân, đáng lẽ là đến lượt anh trực ca đêm, ai ngờ sau khi đến bệnh viện, bác sĩ Vương của khoa nhi hiểu cho việc anh phải đón lễ tình nhân, chủ động đề nghị đổi ca với anh.


Hoàng Hách vui mừng mua hoa tươi và quà đến nhà bạn gái Trương Mộng Mộng, vốn định cho bạn gái một niềm vui bất ngờ, ai ngờ lại gặp chuyện này.
“Rầm”.
Cửa phòng bị Hoàng Hách đạp tung, đập vào mắt là hai cơ thể trắng nõn đang quấn lấy nhau.
“Con khốn, cô không thấy có lỗi với tôi sao?”, Hoàng Hách gào lên, phẫn nộ đập hoa tươi trên tay lên cơ thể hai bọn họ.
“Rào”.
Một bó hoa tươi như một cơn mưa hoa màu lam tung bay trên không.
“Hoàng Hách, anh…”.
Trương Mộng Mộng hiển nhiên đã sững sờ vì sự xuất hiện đột ngột của Hoàng Hách, thế mà bỗng chốc lại quên tránh đi, để mặc hoa hồng xanh rơi trên cơ thể trắng như tuyết của cô ta.
Đây vốn dĩ là cảnh tượng vô cùng đẹp, lúc này trong mắt Hoàng Hách lại buồn nôn đến thế.
“Mẹ kiếp, chẳng phải em nói hắn trực ca đêm rồi sao?”, người đàn ông đè trên người Trương Mộng Mộng lồm cồm bò dậy, tức giận nhìn Hoàng Hách: “Ranh con, mày cút ra ngoài cho tao”.
“Cút con mẹ mày!”, Hoàng Hách như một con trâu đực nổi điên, tung mình đá một phát về phía Lưu Đông.
Song Lưu Đông lại cười khẩy: “Mẹ nó, dám động thủ với Đông thiếu gia tao, muốn chết à?”.
Nói rồi, cơ thể Lưu Đông né một cái, tránh cú đá của Hoàng Hách.

Sau đó vung nắm đấm, đánh thẳng vào mặt Hoàng Hách.
Hoàng Hách không ngờ Lưu Đông lại nhanh nhẹn thế, lắc mình một cái, tránh được cú đấm của Lưu Đông một cách suýt soát.


Nhưng như vậy, cơ thể anh cũng không vững, loạng choạng ngã sang một bên.
“Mẹ nó, một bác sĩ thực tập cũng dám động thủ với bố mày, mẹ kiếp!”, Lưu Đông thấy mình không đến được vào Hoàng Hách, bỗng chốc thấy mất mặt, điên lên tiện tay vớ lấy một bình hoa ở trên tủ đầu giường, ném mạnh vào đầu Hoàng Hách.
“Choang”.
Bình hoa đập mạnh vào đầu Hoàng Hách đang không tránh kịp, vỡ thành nhiều mảnh.
Hoàng Hách chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, máu tươi chảy dọc theo sống mũi anh xuống.

Hai chân anh mềm nhũn ngã bệt ra đất.
“Phụt”, Lưu Đông đạp một phát khiến Hoàng Hách ngã ra đất, tiếp đó nhổ một miếng nước bọt lên người Hoàng Hách, trịch thượng nhìn xuống Hoàng Hách: “Ranh con, lông còn chưa mọc đủ mà muốn đấu với tao? Muốn chết à?”.
Từ đầu chí cuối, Trương Mộng Mộng ở trên giường nhìn Lưu Đông đánh Hoàng Hách, không nói câu nào, cứ như một người xa lạ.
Trái tim Hoàng Hách nguội lạnh hoàn toàn, anh nuốt ngụm máu trong miệng xuống, đôi mắt đỏ ngầu trừng Lưu Đông: “Có giỏi thì mày đánh chết tao đi, nếu không thì bố mày sẽ không tha cho mày”.
“Mẹ kiếp, tưởng tao không dám à?”, mắt Lưu Đông toàn là vẻ hung ác: “Mẹ nhà mày tưởng mình to lắm à? Bố tao là cục phó Cục Công an Hải Thành, bố mày có đánh chết mày cũng không cần chịu trách nhiệm, còn sợ sự uy hiếp của mày chắc?”.
Nói rồi, Lưu Đông lại giơ chân lên, lại đánh Hoàng Hách dữ dội, chẳng mấy chốc, Hoàng Hách đã hấp hối, đến cả sức nói chuyện cũng không còn nữa.
“Đông thiếu gia!”.

Phía sau, Trương Mộng Mộng đột nhiên lên tiếng gọi.
Lưu Đông quay đầu, nhìn Trương Mộng Mộng với vẻ mặt thích thú: “Đồ lẳng lơ, không nỡ à?”.
“Không phải”, ánh mắt Trương Mộng Mộng dừng trên gương mặt thê thảm của Hoàng Hách một lúc, lạnh nhạt nói: “Loại đàn ông không tiền không quyền này, sao em có thể để ý chứ? Trong lòng em, người có quyền có thế như Đông thiếu gia mới là người em yêu nhất.

Em chỉ lo nếu anh ta đồn việc của bọn mình ra, em thì không bận tâm, nhưng Đông thiếu gia chẳng phải sẽ mất hết danh dự sao?”.
Sắc mặt Lưu Đông cũng sầm lại: “Em nói đúng, giờ đúng lúc quan trọng bố anh thăng lên làm cục trưởng, nếu việc này bị làm lớn, thì bố anh chắc chắn sẽ gặp một vài rắc rối”.
Ngừng một lát, hắn cúi đầu nhìn Hoàng Hách không thể cử động trên đến, mắt lóe lên vè độc ác: “Yên tâm đi, anh sẽ không để cho thằng khốn này quậy tung lên!”.
Trong lúc nói, Lưu Đông cầm cái túi xách ở đầu giường, lấy điện thoại ra gọi một cuộc.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.