Thần Y Xuất Chúng

Chương 101: “Lạ thật, lạ thật đó!”



Dưỡng Hư Đường không hề đơn giản!  

Cho dù là “Thuật Nhiếp Tâm” của ông Liễu hay là “Thuật Thằn Lằn Leo Tường” của ông lão râu tóc bạc phơ kia, đều đem lại cho Hoàng Hách một cảm giác khó đoán. Thậm chí, Hoàng Hách có một trực giác, nếu một trong hai người này nhắm vào anh, hôm nay e rằng anh không thể ra khỏi Dưỡng Hư Đường được.  

Kìm nén lại sự cảnh giác trong lòng, Hoàng Hách đứng thẳng tại chỗ, từng tế bào trong người đều trở nên căng thẳng, chỉ cần hai người có bất kỳ động tác kỳ lạ nào, Hoàng Hách đều không khách sáo mà phản công lại. Cho dù đối phương có mạnh ra sao, Hoàng Hách đều sẽ không ngồi chờ chết.  

Số phận, do chính mình định đoạt thôi!  

Bước đi xiêu vẹo, ông lão râu tóc bạc phơ đi đến bên cạnh Hoàng Hách, nhưng ông ấy không dừng lại ngay chỗ Hoàng Hách, mà đi thẳng đến trước mặt mấy người bị Hoàng Hách điểm huyệt, đưa hai bàn tay gầy guộc ra điểm nhanh vài phát vào cơ thể của mấy người đó.  

Thấy động tác của ông già râu tóc bạc phơ, khóe miệng Hoàng Hách hơi chếch lên. Thủ pháp điểm huyệt của anh chính là thừa kế từ Y Tiên Truyền Thừa, nếu dễ giải ra như vậy thì mới là lạ.  

“Ơ”, quả nhiên, ông lão râu tóc bạc phơ đó đột nhiên ơ nhẹ một tiếng, trên gương mặt lộ vẻ khó tin. Ông ấy thử một cái, thế mà lại không giải được huyệt cho mấy người trước mặt đây.  

“Sao thế, ông già?”, ông Liễu cũng ngạc nhiên nhìn ông lão râu tóc bạc phơ, trong ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.  

“Ông không nhìn thấy sao?”, ông ấy bực mình nói, sau đó đứng im tại chỗ bắt đầu suy nghĩ.  

“Chuyện này...”, ông Liễu nhìn vào mấy người vẫn bất động, khuôn mặt cuối cùng toát lên vẻ kinh ngạc. Ông ấy quay đầu lại nhìn Hoàng Hách, ánh mắt xoáy sâu, như thể muốn nhìn thấu Hoàng Hách vậy.  

Hoàng Hách thản nhiên nhìn lại, giữa hai lông mày toát lên vẻ đắc ý.  

Ai bảo vừa rồi ông coi thường cháu, giờ thì biết rồi chứ?  

“Cậu thanh niên, tôi thực sự càng ngày càng cảm thấy cậu rất thú vị”, đột nhiên, ông Liễu mỉm cười: “Cậu tên là Hoàng Hách đúng không! Tối qua sau khi về, Vi Nhi luôn nhắc đến cậu”.  

Hoàng Hách dửng dưng nói: “Cô nhóc Vi Nhi cũng rất đáng yêu, cháu cũng nhớ cô ấy”.  

Lúc này, trong lòng Hoàng Hách cũng hơi thả lỏng một chút, ông Liễu lại nhắc đến Vi Nhi, chứng tỏ sẽ không ra tay với anh, nếu không chắc chắn sẽ có mâu thuẫn với Liễu Vi Nhi.  

“Lạ thật, lạ thật đó!”, ở phía khác, ông lão râu tóc bạc phơ kia vừa gãi đầu vừa tỏ ra khó hiểu. Chỉ một thời gian ngắn ngủi như vậy, ông ấy đã thử các loại thủ pháp, nhưng cho dù dùng loại nào đi nữa, huyệt đạo của những người này vẫn không được giải, ngược lại vì ông ấy thử quá nhiều thủ pháp nên đã chạm vào cả những huyệt đạo khác.  

Vốn dĩ bọn họ chỉ bị điểm huyệt không cử động được, giờ thì xong rồi, bị ông lão giày vò một phen xong, những người này vô cùng ngứa ngáy, có người thì đau đớn kỳ lạ, quan trọng là bọn họ bị Hoàng Hách điểm huyệt không cử động được, giờ ngứa cũng không gãi được, đau cũng không thể xoa, mấy người này đều nhịn đến đỏ bừng mặt, nước mắt nước mũi cứ thế chảy ra, phải nói là vô cùng đau khổ.  

Nhưng ông lão ấy dường như vẫn rất cố chấp, không giải huyệt được cho mấy người đó thì không cam tâm, nên vẫn cứ thử không ngừng.  

Sau một phen thử tiếp, mấy người đều bị giày vò đến chết đi sống lại, đến cả người đầu têu như Hoàng Hách cũng không nhìn được tiếp nữa.  

“Ông Liễu, ông nhìn xem...”, Sử Mẫn Siêu nói với ông Liễu bằng giọng lo lắng.  

Ông Liễu gật đầu, sau đó lớn tiếng nói: “Ông già kia, đủ rồi, huyệt đạo này ông không giải được đâu”.  

“Thôi đi! Tôi đây mười tuổi học y, ba mươi tuổi tiếp xúc với điểm huyệt, giờ đã nghiên cứu cũng được chín mươi năm rồi, làm sao có chuyện không giải được mấy huyệt đạo cỏn con này chứ”, ông lão râu tóc bạc phơ kêu lên với giọng không phục, hai tay lại điểm liên tiếp với bộ dạng không cam tâm.   

“Hoàng Hách, còn tiếp tục nữa thì họ sẽ chết mất”, không còn cách nào, ông Liễu đành nhìn sang Hoàng Hách.  

Hoàng Hách gật đầu, ánh mắt tràn đầy sự đồng tình. Nhìn mấy người này chịu sự giày vò của ông lão kia, sự tức giận trong lòng Hoàng Hách cũng hoàn toàn tan biến. Hơn nữa, ông Liễu nói rất đúng, còn tiếp tục nữa thì mấy người này chắc chắn sẽ không thể chịu nổi, nhỡ chết ở đây thì không hay rồi.  

Thế là Hoàng Hách nói to: “Ông ơi, thủ pháp điểm huyệt này của cháu vô cùng đặc biệt, ông không giải được đâu!”.  

“Im đi, ông đây có thủ pháp điểm huyệt nào mà không từng gặp, sao có thể không giải được huyệt đạo do một cậu nhóc như cậu điểm chứ?”, ông lão cứ mở miệng là xưng ông đây, làm gì còn bộ dạng tiên phong đạo cốt như lúc trước nữa.  

Hoàng Hách cạn lời, không ngờ một ông lão trước mặt đây dường như sắp xuống lỗ rồi còn cố chấp như vậy. Nhưng đảo mắt nhìn, ánh mắt Hoàng Hách động một cái, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười mờ ám.  

“Ông ơi, thuật điểm huyệt này của cháu vô cùng kỳ diệu, không giải bừa được đâu, nhất là huyệt Thiên Đột, ông đừng có điểm đó!”, Hoàng Hách đột nhiên cao giọng nói.  

“Hừ, thằng nhóc cậu sợ tôi điểm huyệt Thiên Đột chứ gì, được, cậu nói không được điểm, thì tôi cứ điểm đấy!”, vừa nói, ông lão ra tay nhanh như chớp, điểm nhanh vài phát trong ánh mắt sợ hãi của mọi người.  

Mấy người này đều như sắp khóc, làm gì có người như vậy chứ, người ta đã nói không được điểm rồi, ông già này lại cứ một mực điểm vào, thế này rõ ràng rằng lấy tính mạng của bọn họ ra làm trò đùa chứ còn gì nữa.  

Nhưng chưa chờ cho bọn họ định thần lại, cơ thể của bọn họ tự nhiên nhẹ bẫng, cả người thế mà lại có thể cử động được.  

“Ha ha ha, cử động được rồi, có thể cử động rồi!”, mấy người mặt mũi giàn giụa nước mắt, sau khi chịu một phen giày vò vừa rồi, lúc này đột nhiên có thể cử động được, bọn họ đều vui sướng đến mức chảy nước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.