Thần Y Xuất Chúng

Chương 109: “Anh không biết à?”,



Nhị Ngưu trúng độc rồi!  

Từ gương mặt lộ ra của Nhị Ngưu, Hoàng Hách nhìn thấy điều kỳ lạ. Chỉ thấy gương mặt Nhị Ngưu lúc này đen thui, cứ như bị mực nhuộm màu.  

Hoàng Hách không kiềm được mà nghĩ nhiều, anh vội vàng đi về phía Nhị Ngưu.  

Lật mạnh Nhị Ngưu lại, Hoàng Hách bắt mạch Nhị Ngưu, ngay sau đó, trên mặt Hoàng Hách lộ vẻ nghiêm trọng.  

“Chất độc mạnh thật”, Hoàng Hách thầm kinh ngạc trong lòng, chỉ thấy mạch tượng của Nhị Ngưu vô cùng rối loạn, lúc nhanh lúc chậm, thậm chí còn sẽ dừng mất một lúc. Tình hình thế này đủ để thấy chất độc mà Nhị Ngưu trúng cực kỳ kinh khủng, nếu không kịp thời cứu chữa thì e là sẽ lành ít dữ nhiều.  

Lúc này, một mùi thơm nồng nặc bay vào mũi Hoàng Hách, khiến Hoàng Hách không kiềm được mà có cảm giác vô cùng thèm ăn. Nhìn theo mùi thơm, chỉ thấy trong một chiếc nồi trên bếp đang hầm canh, mùi thơm đó tỏa ra từ canh đó.   

“Ơ”, Hoàng Hách sửng sốt, không nén được đi về phía nồi canh kia. Chỉ thấy màu sắc của canh rất lạ, trong đó tỏa ra một màu sắc khác thường. Mà bên cạnh canh, còn đặt một loạt các loại thuốc Bắc khác nhau.  

Dùng ngón tay chấm một chút canh cho vào miệng, chỉ cảm giác được một vị ngon kì lạ bỗng chốc lấp đầy khoang miệng. Hoàng Hách tự hỏi đời này chưa từng nếm được vị ngon thế này, cảm giác thơm ngon đó chỉ cần nếm một miếng thôi đã khiến người ta không thể nào quên nổi.  

Song chân mày Hoàng Hách lại cau chặt. Vị của canh này ngon thì ngon thật, nhưng Hoàng Hách có được Y Tiên Truyền Thừa ngay lập tức nhận ra điều khác thường bên trong.  

“Canh này có độc”, Hoàng Hách nhổ nước canh và cả nước miếng trong miệng ra, sau đó liên tục cho nước vào miệng để súc miệng, đến tận khi nước canh trong miệng bị đẩy ra hết mới dừng lại.  

“Xem ra anh uống canh này nên mới trúng độc. May mà tôi tự nhiên hứng lên đến thăm anh, nếu không thì hôm nay anh phải đi gặp Diêm Vương rồi”, Hoàng Hách thở dài, sau đó đỡ Nhị Ngưu dậy, đỡ đến bồn nước, để đầu anh ta gục vào bồn nước.  

Sau đó một tay Hoàng Hách túm Nhị Ngưu để anh ta khỏi ngã, một tay khác thì đưa ra sau lưng Nhị Ngưu, vươn một ngón tay ra, điểm mạnh vào một huyệt nào đó.  

Bỗng chốc, trong cơ thể Nhị Ngưu vang lên một loạt tiếng ùng ục, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng ọe, Nhị Ngưu há hốc miệng, cứ như một con sông vỡ đê, nôn thốc nôn tháo.  

Hoàng Hách nhìn thứ Nhị Ngưu nôn ra, trên mặt không nén nổi lộ vẻ thích thú: “Cái tên này không ngờ lại ăn nhiều thế, may mà trong người anh có chân khí miễn cưỡng kiềm chế chất độc giúp anh, nếu không thì đã đi gặp Diêm Vương lâu rồi”.  

Nhị Ngưu nôn tối mặt tối mày, cuối cùng không nôn ra được gì nữa. Hoàng Hách không nương tay chút nào, trực tiếp cầm ống nước của vòi nước, sau khi bật nước thì nhét thẳng vào mồm Nhị Ngưu.  

Bỗng nhiên, Nhị Ngưu bị sặc ho khù khụ. Nhưng cũng trong quá trình liên tục bị sặc này, Nhị Ngưu cũng uống không ít nước. Đến khi bụng Nhị Ngưu uống đến căng tròn, Hoàng Hách mới rút ống ra, rồi lại chọc vào lưng Nhị Ngưu.  

“Ọe”.  

Nhị Ngưu lại lần nữa bắt đầu nôn ọe điên cuồng, cùng với việc nôn liên tục, màu đen trên mặt anh ta cũng bớt đi nhiều.  

Lặp lại ba lần, Hoàng Hách mới dừng việc cho Nhị Ngưu uống nước, anh đặt Nhị Ngưu nằm thẳng dưới đất, còn mình thì lại đến cạnh bếp, nhanh chóng lấy mấy loại thuốc trong đống thuốc, sau đó băm nát bằng dao nắm trong tay.  

Lại lần nữa về cạnh Nhị Ngưu. Hoàng Hách nhét thuốc vào miệng Nhị Ngưu. Sau đó anh kéo một cái ghế ra ngồi xuống, nhìn Nhị Ngưu với vẻ mặt thích thú.  

Dược liệu bị nước bọt tiết ra trong miệng Nhị Ngưu làm ướt, sau đó mang theo cả dược lực chảy vào dạ dày, được cơ thể Nhị Ngưu hấp thụ từ từ.  

Qua khoảng nửa tiếng, màu đen trên mặt Nhị Ngưu đã tan hết đi, ngoài sắc mặt hơi tái nhợt ra, thì cuối cùng cũng không có vấn đề gì lớn nữa. Cuối cùng mắt Nhị Ngưu cử động, sau đó từ từ mở ra.  

“Đù, ông đây làm sao thế này?”, một cách vô thức, Nhị Ngưu nói tục, song anh ta không ngờ trong miệng mình lúc này đều là bã thuốc, bã thuốc đó chạy tọt vào cổ họng anh ta sau khi anh ta nói.  

Nhị Ngưu nhịn đến mức mặt đỏ bừng, cũng không biết lấy sức từ đâu ra, trở mình bò từ dưới đất dậy, đến cạnh vòi nước, dùng sức nôn khan.  

Mãi một lúc, Nhị Ngưu mới nôn sạch hết bã thuốc trong cổ họng ra. Anh ta yếu ớt xoay người, nhìn Hoàng Hách với gương mặt cười gượng gạo: “Hoàng Hách, là cậu cứu tôi sao?”.  

“Anh không biết à?”, Hoàng Hách nói đầy trêu trọc.  

“Không biết, tôi chỉ mơ một giấc mơ, tôi rơi xuống sông uống rất nhiều nước, sau đó sắp bị chết đuối…”, Nhị Ngưu nói một cách cạn lời. Đột nhiên, anh ta sờ áo đã ướt đẫm của mình, bất giác sửng sốt nói: “Hoàng Hách, chẳng lẽ cậu đã làm gì tôi?”.  

Hoàng Hách ho khan mấy tiếng, vội vàng đổi đề tài: “Nhị Ngưu, anh biết anh trúng độc kiểu gì không?”.  

“Haiz, đừng nói nữa”, Nhị Ngưu cười khổ: “Thực ra hai năm qua, tôi đều đang nghiên cứu một loại canh. Rồi lúc buổi sáng, tôi đã tổng hợp một số phương thuốc gia truyền, cuối cùng cũng nghiên cứu ra được canh. Nhưng không ngờ…”.  

“Ha ha, nếu xét về vị thì anh đã nghiên cứu thành công rồi”, Hoàng Hách không nhịn được mà cổ vũ Nhị Ngưu một phen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.