Tiếng súng vang lên, Hoàng Hách chỉ cảm thấy ngực mình bị một sức mạnh cực lớn truyền đến, khiến anh gục ngã luôn xuống đất.
Khi ngã xuống, ánh mắt của Hoàng Hách nhìn về phía viên đạn bắn đến, dưới con mắt xuyên thấu của Vô Thượng Tiên Đồng, Hoàng Hách nhìn thấy trong lùm cỏ dại cách khoảng vài trăm mét kia, thế mà lại có một người đang nằm sấp ở đó, Hoàng Hách thậm chí có thể nhìn rõ được rằng, trên khuôn mặt người đó lúc này đang lộ ra một nụ cười đắc ý, như thể vui mừng vì đã bắn trúng Hoàng Hách vậy.
Một giây sau, Hoàng Hách đang nằm gục dưới đất đột nhiên động đậy.
“Chưa chết!”, trong lòng Hoàng Hách thầm thở phào, bất giác đưa tay lên sờ vào vị trí ngực mình. Trên áo lúc này có một lỗ rất lớn, đó là kiệt tác do sự tấn công mãnh liệt của viên đạn. Nhưng bên trong lỗ rách kia, phía ngoài lớp da Hoàng Hách là một mảnh da thú cũ kỹ lộ ra.
“May mà có tấm da thú này!”, trong lòng Hoàng Hách đột nhiên dấy lên một niềm vui mừng.
Vì sợ không cẩn thận làm mất tấm da thú, khi rời khỏi Dưỡng Hư Đường, Hoàng Hách liền cất miếng da thú vào trong túi bên trong của áo khoác, không ngờ đến lúc này lại có thể cứu được tính mạng cho Hoàng Hách. Tuy là súng bắn tỉa hạng nặng, nhưng cũng không thể xuyên qua được tấm da thú kiên cố. Chỉ là lực tấn công quá mạnh truyền đến nên ngay lập tức đã khiến Hoàng Hách ngã gục xuống đất.
“Uy lực của phát súng này lợi hại thật, chỉ riêng lực tấn công đã mạnh hơn cú đấm toàn lực ở cấp tông sư của ông Trương vài lần rồi”, trong lòng Hoàng Hách thầm kinh ngạc: “Vũ khí nóng ngày một phát triển, địa vị của võ lâm e rằng đã không còn được như trước. Một khẩu súng bắn tỉa hạng nặng, chỉ cần tấn công bất ngờ, hoàn toàn có thể giết chết một cao thủ cấp tông sư. Dù sao tốc độ của một cao thủ cấp tông sư cũng không thể sánh được với tốc độ viên đạn của súng bắn tỉa”.
Đúng lúc này, những tiếng bước chân dồn dập từ xa vọng tới.
Tim Hoàng Hách thắt lại, anh đoán tay súng bắn tỉa kia thấy anh bị bắn trúng, lúc này chắc là đang đến để kiểm tra thành quả chiến đấu đây.
Dù sao bị súng bắn tỉa hạng nặng bắn trúng ngực, không ai có thể may mắn sống sót được. Những tình tiết sau khi bị súng bắn tỉa hạng nặng bắn trúng mà vẫn khỏe như vâm giống trong ti vi thì hoàn toàn là không có thật. Khoảnh khắc bị viên đạn của súng bắn tỉa bắn vào ngực, kể cả không bắn trúng tim, nhưng sức công phá cực mạnh của viên đạn cũng sẽ lập tức khiến phần ngực của một người trở nên trống hoác một vùng. Lúc đó, đừng nói là máu thịt, kể cả xương cốt cũng sẽ đứt lìa ngay lập tức.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, Hoàng Hách lại cảm thấy bình tĩnh trở lại. Nếu đối phương đã nghĩ rằng anh chết rồi, vậy thì cứ diễn kịch cho giống thật luôn đi, khi đối phương đã lơ là về cái chết của mình, thì sẽ tấn công một cú đột ngột!
Quay đầu lại nhìn, Hoàng Hách nhìn thấy phần eo của tay súng bắn tỉa đã bị anh giải quyết kia có gài một con dao găm quân dụng. Không hề do dự, Hoàng Hách rút ngay dao găm, rồi cứa nhẹ một phát lên cổ của tay súng bắn tỉa đã chết.
Ngay lập tức, một dòng máu tươi tuôn ra như suối, may mà đối phương đã chết, tim không còn đập nữa, nên không gây nên cảnh tượng máu phun tung tóe.
Hoàng Hách vốn học y sẵn, đã quen mắt với những cảnh tượng máu me, lúc này thấy dòng máu tươi đang chảy ra, trong lòng lại không có chút cảm giác gì cả. Nếu là người bình thường, thấy nhiều máu chảy ra ngay bên cạnh mình như thật, chắc chắn đã sợ run cầm cập rồi.
Giơ tay ra, Hoàng Hách không sợ bẩn tay, quệt luôn một phát vào dòng máu kia. Ngay lập tức, bàn tay anh đã bị máu nhuộm đỏ hoàn toàn. Sau đó Hoàng Hách thu tay về, ấn bàn tay đầy máu tươi vào vùng ngực bị viên đạn bắn trúng.
Làm đi làm lại vài lần như vậy, máu tươi đã hoàn toàn nhuộm đỏ khắp phần áo trước ngực Hoàng Hách, nhìn cảnh máu me be bét ướt đẫm, vô cùng khủng khiếp. Hoàng Hách không đặt tay xuống, mà tiếp tục che phần lỗ đạn trước ngực. Chỉ cần không bỏ tay ra, kèm thêm phần áo bị ướt đẫm máu, đối phương chắc chắn sẽ không thể biết được Hoàng Hách vẫn còn sống.
Tiếng bước chân lại gần hơn, dựa vào âm thanh phán đoán, tay súng bắn tỉa lúc này đã chỉ còn cách Hoàng Hách khoảng một trăm mét. Khoảng cách như vậy, đối với một sát thủ được huấn luyện có tố chất, chẳng cần mấy chốc sẽ tới nơi ngay.
Hoàng Hách nhắm mắt lại, nằm im bất động, kèm theo những vết bùn đất dính trên người khi ngã xuống và vết máu trên ngực, Hoàng Hách lúc này trông giống như một người chết một cách vô cùng thê thảm.
Khi Hoàng Hách vừa điều chỉnh xong trạng thái của mình, tiếng bước chân cuối cùng cũng tới gần.
Tuy nhắm hai mắt, nhưng Vô Thượng Tiên Đồng của Hoàng Hách lại nhìn xuyên qua được mí mắt của anh một cách kỳ lạ, nhìn thấy rõ hết toàn bộ cảnh tượng bên ngoài.
Đây là một người mặc vest, ăn mặc khác hoàn toàn với tay súng bắn tỉa đã bị Hoàng Hách giết chết. Người này trông như một người đàn ông lịch lãm. Người như vậy, trên tay đáng ra phải cầm ly rượu vang tràn đầy mới đúng, nhưng lúc này, trên tay người này lại đang cầm một khẩu súng bắn tỉa hạng nặng màu đen nhánh. Nhìn bộ dạng bước đi như bay của hắn, như thể khẩu súng bắn tỉa cực lớn này không có chút trọng lượng nào vậy.
Nhìn Hoàng Hách đang nằm gục giữa vũng máu, ánh mắt người đàn ông kia lộ ra một nụ cười nhạt. Nhưng sau đó hắn nhìn thấy đồng bọn đã chết của mình, trong mắt lại lộ ra vẻ coi thường.
“Đồ rác rưởi, bị tiếp cận mà cũng không biết!”, người này nhổ “toẹt” một bãi nước bọt lên người tay súng bắn tỉa đã chết, sau đó nhấc chân lên đá vào thi thể của người này, vừa đá vừa nói: “Nhưng cũng tốt, mày chết rồi thì tao cũng không phải chia công lao cho ai nữa”.
Vừa nói, hắn đi đến trước mặt Hoàng Hách, từ trên nhìn xuống Hoàng Hách: “Nhóc con, vốn dĩ mày vẫn có thể sống được thêm mấy ngày nữa đấy, chỉ tiếc là thằng cha tạp chủng kia lại muốn giở trò, nên mới đành lấy đi tính mạng của mày. May mà đà chủ mưu kế thần tình, nếu không đã để hắn đạt được ý đồ xấu rồi”.