Thần Y Xuất Chúng

Chương 117: Chuyện kỳ lạ đã xảy ra



Nhìn người đàn ông mặc vest ngã lăn xuống đất ngất đi, trong mắt Hoàng Hách trở nên lạnh lùng.  

Anh không giết hắn không phải vì anh mềm lòng. Đối phương nghĩ trăm phương ngàn kế để đến giết anh, thậm chí còn suýt thành công. Nếu không phải Hoàng Hách có được tấm da thú thần bí kia từ tay ông Trương, e rằng lúc này Hoàng Hách đã chết dưới khẩu súng bắn tỉa hạng nặng của hắn rồi.  

Cho nên, Hoàng Hách không những sẽ không thương hại người đàn ông mặc vest này, ngược lại ý định giết hắn của anh càng rõ rệt hơn.  

Lúc này giữ cho hắn một mạng, chỉ đánh cho hắn hôn mê, hoàn toàn là do Hoàng Hách có kế hoạch riêng của mình.  

Cho dù là tên tài xế vừa rồi, hay là người đàn ông mặc vest trước mặt đây, đều nói họ thuộc một tổ chức có tên là Thanh Long Đường. Bọn họ tìm đến Hoàng Hách hoàn toàn vì một số người ở Thanh Long Đường nhắm vào sự giàu có của anh. Đương nhiên, trong đó có lẽ còn có cả lí do vì viên đá thô mà Ngô Khánh đã giao cho anh.  

Nếu đã biết căn nguyên vấn đề như vậy rồi, Hoàng Hách sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Thanh Long Đường chứ, chỉ cần Thanh Long Đường còn tồn tại, vậy chắc chắn sẽ còn tìm đến anh. Có một bài học thất bại lần này rồi, Hoàng Hách không thể biết được lần sau đối phương sẽ còn đối xử với anh bằng cách nào.  

Hoàng Hách không hề hiểu gì về Thanh Long Đường, nhưng nếu Thanh Long Đường có cao thủ hạng ba, vậy thì rất có khả năng sẽ còn có cao thủ hạng hai, thậm chí là cao thủ hạng nhất. Để bảo đảm bản thân có thể sống tiếp tục một cách an toàn, Hoàng Hách không thể không cẩn thận.  

Hơn nữa, kể cả bản thân Hoàng Hách không sợ, nhưng ở bên cạnh anh vẫn còn có rất nhiều bạn bè. Cho dù là Tô Lệ hay là Lý Yên, đều là những cô gái trói gà không chặt. Nếu Thanh Long Đường nhắm vào bọn họ, thì mấy cô gái này e rằng sẽ gặp nguy hiểm. Còn về Liễu Vi Nhi, Hoàng Hách lại không lo lắng gì lắm, có hai cao thủ cấp tông sư như ông Liễu và ông Trương bảo vệ, Thanh Long Đường nếu dám động vào Liễu Vi Nhi thì chẳng khác nào tự tìm đến cái chết!  

“Để mày sống thêm vài tiếng nữa vậy!”, Hoàng Hách lạnh lùng nhìn người đàn ông mặc vest, trong mắt lóe ra một tia sáng. Một giây sau, đột nhiên ngồi xuống, điểm ngón tay vài phát vào người hắn.  

Sau đó, anh cởi bỏ áo khoác ngoài đầy máu, chỉ mặc một chiếc áo len, rồi đi nhanh ra khỏi khu đất bỏ hoang này.  

Đi ra khỏi khu đất đó, Hoàng Hách cũng không chần chừ, bắt luôn một chiếc taxi đi đến hiệu thuốc có quy mô khá lớn ở gần đó.  

Nửa tiếng sau, Hoàng Hách xách một túi thuốc to bước ra khỏi hiệu thuốc, sau đó biến mất trong màn đêm.  

Vài tiếng sau, đã là hơn mười giờ tối, bóng dáng của Hoàng Hách xuất hiện bên ngoài khu đất kia. Anh lúc này, túi thuốc to trong tay đã không thấy nữa, thay vào đó là một vỏ chai nước suối trong suốt. Từ ánh sáng lờ mờ bên đường, có thể thấp thoáng nhìn thấy trong chai nước suối kia dường như có một nửa chai là bột màu trắng.   

Đi vào trong khu đất, đến chỗ đống đá thấy vẫn còn hai người nằm ở đó, Hoàng Hách bất giác thở phào một hơi. Khu đất này cũng hẻo lánh, thêm vào toàn là phế thải, lại là buổi tối, rõ ràng không thể có ai đó lại đến đây vào lúc này được. Cho nên, cho dù đã cách bốn, năm tiếng, nhưng vẫn không ai biết ở đây có người chết.  

Vết máu trên nền đất đã đông cứng lại, bị gió lạnh thổi, mùi tanh của máu sộc lên mũi, từ phía xa dường như có mấy bóng dáng đang đến gần, Hoàng Hách dùng Vô Thượng Tiên Đồng nhìn, thì phát hiện ra chỉ là mấy con chó hoang đang đói khát.  

Nhưng Hoàng Hách lại mặc kệ, đối với hai người trước mặt đã suýt giết anh đây thì anh không có chút thương hại nào. Anh ngồi xuống, Hoàng Hách cẩn thận mở nắp chai nước suối trong tay, nhẹ nhàng lắc vài cái, bột màu trắng trong chai liền rơi xuống, rơi vào người đàn ông mặc vest.  

Chuyện kỳ lạ đã xảy ra. Khi chỗ bột này rơi lên người đàn ông mặc vest, sau khi rơi vào vết thương của hắn, bột màu trắng nhanh chóng được hòa tan. Đồng thời, một mùi thơm mát lạnh tỏa ra từ vết thương của hắn.  

Hoàng Hách hơi nhíu mày, khóe miệng nhếch lên một vẻ lạnh lùng. Một lúc sau, ngón tay của anh điểm liên tiếp vào người hắn.  

Nói cũng lạ, khi Hoàng Hách điểm liên tiếp vào người hắn, mùi thơm mát lạnh trên vết thương của hắn đột nhiên không còn nữa.  

“Hi hi, Thanh Long Đường, uy lực của Dung Huyết Tán sẽ khiến chúng mày phải kinh ngạc đấy!”, Hoàng Hách cười khẩy một tiếng: “Tao đã đóng mạch máu của mày rồi, để Dung Huyết Tán tồn tạn trong cơ thể mày, bốn tiếng sau các huyệt đạo được giải, dược lực của Dung Huyết Tán sẽ hoàn toàn được bộc phát. Bốn tiếng, đủ để mày trở về Thanh Long Đường, đừng khiến tao thất vọng nhé!”.  

Hoàng Hách lẩm bẩm vài câu, sau đó đột nhiên nhấc chân lên, đá vào sau lưng người đàn ông mặc vest. Làm xong những việc này, Hoàng Hách lại nhìn hắn một lần nữa, rồi nhanh chóng nấp vào một chỗ tối khuất.  

Hai phút sau, ngón tay của hắn đột nhiên động đậy, một giây sau, hắn ngồi phắt dậy khỏi nền đất theo một phản xạ có điều kiện.  

“Á, mình vẫn chưa chết!”, hắn sờ lên mặt mình, khuôn mặt nở nụ cười vui sướng: “Ha ha, thằng cha đấy thế mà lại không giết mình! Xem ra hắn đúng là sợ danh tiếng của Thanh Long Đường nên mới tha cho mình!”.  

“Nhưng mày sẽ hối hận đấy, tao sẽ báo cáo tình hình của mày cho đà chủ, lần sau giết mày ắt sẽ không để thất bại nữa!”, người đàn ông mặc vest cười khẩy một tiếng rồi đứng dậy, sau đó nhìn vào cơ thể đã cứng đờ của đồng bọn, cười khẩy một tiếng: “Loại vô dụng, nếu không phải mày thất bại thì sao tao bị thê thảm thế này chứ!”.  

Vừa nói, hắn cầm lấy khẩu súng bắn tỉa bên cạnh người này lên, sau đó cầm cả khẩu của hắn lên nữa, nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.