Tuy trong lòng Hoàng Hách do dự, nhưng vẫn cố ghi nhớ "Nhục Thân Cửu Luyện" trên tấm da thú. Không thể không thừa nhận, nếu thực sự có thể tu luyện được, thì công pháp này sẽ vô cùng tốt.
Có Vô Thượng Tiên Đồng, Hoàng Hách chỉ cần xem "Nhục Thân Cửu Luyện" từ đầu đến cuối đúng một lần, là có thể nhớ được hết nội dung, không thể nào quên được nữa. Sau đó, Hoàng Hách cất tấm da thú cẩn thận. Không cần nói đến "Nhục Thân Cửu Luyện", chỉ riêng khả năng có thể chống lại dao súng của tấm da thú này cũng đủ để khẳng định giá trị của nó rồi, nhỡ không may làm mất, vậy thì sẽ vô cùng đau lòng.
Sau đó, Hoàng Hách ngồi khoanh chân lại, bắt đầu tu luyện. Tuy lúc này kinh mạch của Hoàng Hách bão hòa không thể đi vào tầng hai ngự khí, nhưng tu luyện cũng có thể khiến Hoàng Hách có được tinh thần thoải mái, tràn đầy năng lượng, hiệu quả này đúng là chỉ ngủ thôi thì không thể nào làm được.
Một đêm trôi qua, ngày hôm sau, khi Hoàng Hách tỉnh lại khỏi việc tu luyện, trời lúc này đã sáng bạch, nhìn đồng hồ trên tường đã là 7 rưỡi sáng.
Đi ra khỏi phòng, trên bàn đã để sẵn đồ ăn sáng còn nóng hổi, Tô Lệ mặc một chiếc tạp dề ren, giống như một người vợ đảm đang chuẩn bị bát đũa đặt lên bàn, rồi dịu dàng nói với Hoàng Hách: “Còn không mau đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng nữa”.
“Được”, Hoàng Hách mỉm cười đáp lại, sau đó chạy nhanh vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Hơn mười phút sau, Hoàng Hách bưng chiếc bát trống rỗng lên, mãn nguyện nói: “Lệ Lệ, đồ ăn em làm ngon quá đi”.
“Chỉ biết khéo nịnh thôi!”, được Hoàng Hách khen, mặt Tô Lệ bất giác nở nụ cười đáng yêu.
“Anh nói thật mà!”, Hoàng Hách vỗ ngực nghiêm túc nói: “Hi hi, ngày nào cũng được ăn những món em nấu, đúng là một kiểu hưởng thụ đó!”.
Tô Lệ nhẹ nhàng mỉm cười, cô lúc này giống như một một cô gái cưng dịu dàng, không còn chút vẻ ghê gớm nào của ma nữ cả.
“Sao thế, Lệ Lệ, em có tâm sự gì à?”, Hoàng Hách đột nhiên lên tiếng. Vừa rồi Hoàng Hách nhìn thấy trong mắt Tô Lệ thoáng qua sự buồn bã.
Nghe thấy Hoàng Hách nói vậy, Tô Lệ lại lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là em muốn về quê một chuyến, e là phải mấy tháng sau mới quay lại”.
“Phải về sao?”, Hoàng Hách không khỏi sững sờ, nhìn chằm chằm vào Tô Lệ hỏi: “Sao lại đột ngột như vậy?”.
“Ngày giỗ tộc năm năm tổ chức một lần sắp đến rồi, nhà họ Tô bọn em đều phải về tham gia giỗ tộc”, Tô Lệ nhìn Hoàng Hách, trong mắt lộ vẻ không nỡ: “Hoàng Hách, anh sẽ nhớ em không?”.
“Đương nhiên rồi!”, Hoàng Hách giơ tay ra, gõ nhẹ lên sống mũi Tô Lệ, trêu chọc cô: “Anh là người đàn ông định mệnh của đời em, đương nhiên là ngày nào cũng nhớ em rồi”.
“Thật không?”, Tô Lệ mắt đã đỏ hoe, như sắp khóc.
“Đồ ngốc, sao lại khóc hả, chẳng phải chỉ là về nhà một chuyến thôi sao?”, Hoàng Hách nhẹ nhàng cầm lấy tay Tô Lệ, rồi kéo nhẹ cô vào lòng, hai cánh tay ôm chặt cô nói: “Có phải sẽ không quay lại đâu, với cả khi nào rảnh anh sẽ đến thăm em”.
“Không, anh đừng có đến!”, Tô Lệ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn hai mắt của Hoàng Hách rồi nói với vẻ trịnh trọng: “Hoàng Hách, anh đừng có đến tìm em, khi nào xong xuôi tự em sẽ trở lại”.
“Sao lại nghiêm túc vậy?”, nghe thấy Tô Lệ không cho anh đi tìm cô, trong lòng Hoàng Hách không khỏi thất vọng, nhưng khuôn mặt vẫn nở nụ cười: “Không đến tìm em thì thôi, em lớn thế này anh còn sợ em bị lạc mất à?”.
Tô Lệ thông minh lanh lợi, đương nhiên có thể nhìn ra được vẻ thất vọng trong mắt Hoàng Hách. Do dự một lúc, Tô Lệ khẽ lên tiếng: “Hoàng Hách, không phải em không cho anh đi tìm em, mà gia tộc em có quy tắc, trong thời gian giỗ tộc không được để cho người ngoài đến”.
“Được rồi, anh hiểu rồi”, Hoàng Hách lại gõ lên mũi Tô Lệ một cái nữa, rồi phì cười: “Không tìm em, nhưng chúng ta cũng có thể liên lạc qua điện thoại mà!”.
“Vâng!”, Tô Lệ đáp lại một tiếng, cúi đầu, trong mắt lóe lên một vẻ hỗn độn. Nhưng vẻ hỗn độn này được cô nhanh chóng thu lại, khi nhìn Hoàng Hách, khuôn mặt cô lại tràn đầy nụ cười rạng rỡ: “Hoàng Hách, em đến trường xin nghỉ học đây, nếu không có gì thay đổi thì chiều nay em sẽ đi”.
“Ừ, anh đi cùng em!”, Hoàng Hách gật đầu, trong lòng đầy sự không nỡ.
“Vâng!”, Tô Lệ không từ chối, hai người dắt tay nhau ra khỏi nhà.
Cả buổi sáng, Hoàng Hách đi cùng Tô Lệ đến trường đại học để xin phép. Đại học Hải Thành là trường quý tộc, những người con nhà giàu thường không chịu được ngồi không, nhà trường cũng quen với việc sinh viên xin nghỉ dài ngày, cho nên khi Tô Lệ đưa ra đơn xin phép nghỉ học, nhà trường chỉ hỏi một lúc rồi phê duyệt luôn.
Xin nghỉ xong, Hoàng Hách và Tô Lệ không chia tay luôn. Bọn họ vẫn cầm tay nhau, cùng đi trên con phố của Hải Thành, cùng đi trong sắc hoa xanh mát, cùng đi trong mùa xuân lãng mạn...
Cảm giác của sự ly biệt, khiến sự lưu luyến trong lòng hai người họ cứ thế âm ỉ, lúc này, cho dù là Hoàng Hách hay là Tô Lệ, đều vô cùng trân trọng quãng thời gian nửa này ngắn ngủi này.
Chỉ là khi Hoàng Hách không để ý, trong mắt Tô Lệ chốc chốc lại lóe lên vẻ buồn bã và phức tạp, ánh mắt nhìn Hoàng Hách của cô cũng tràn đầy sự bất lực và lưu luyến.
Cuối cùng, đến khi mặt trời lặn. Vì còn lưu luyến, Tô Lệ luôn trì hoãn thời gian xuất phát, cuối cùng đến gần tối, cô buộc phải đi.
“Lệ Lệ, đến nhà rồi nhớ gọi điện cho anh!”, Hoàng Hách nhìn Tô Lệ ngồi trên chiếc xe màu hồng, giọng nói đầy vẻ không nỡ.
“Vâng, đồ dê xồm, nhất định phải chờ em về đấy!”, Tô Lệ vừa cười vừa nhìn Hoàng Hách, chỉ là trong mắt cô đã ngân ngấn nước mắt: “Anh lại đây, em có chuyện muốn nói với anh!”.
Hoàng Hách cúi đầu, dựa vào cửa sổ xe, chờ Tô Lệ dặn dò.
Nhưng chào đón anh không phải là những lời nói của Tô Lệ, mà là một nụ hôn ấm nóng.
“Đồ dê xồm, em đi đây!”, đôi môi rời khỏi khuôn mặt Hoàng Hách, Tô Lệ nói nghẹn ngào với đôi mắt đỏ hoe, chân đạp ga, chiếc xe đã nhanh chóng vút đi.
Sờ lên má vẫn còn sự nóng ấm, trong mắt Hoàng Hách đầy vẻ lưu luyến, miệng thì lại lẩm bẩm: “Làm gì thế, chẳng phải chỉ là xa nhau vài tháng thôi sao, cứ làm như sinh ly tử biệt không bằng...”.
Hoàng Hách phát hiện ra, không biết từ bao giờ Tô Lệ đã trở thành mối quan tâm lớn nhất của anh rồi.