Thần Y Xuất Chúng

Chương 130: Kẻ ra tay trước là kẻ mạnh!



Nhưng Hoàng Hách lúc này hoàn toàn không có thời gian đi để ý sự thay đổi của bản thân, anh lúc này mặt mày nhăn nhó, gân xanh nổi đầy mặt như những con giun khủng khiếp lan ra khắp trán. Sự đau đớn khiến anh không có cơ hội nghĩ những việc khác nữa, vì một khi tinh thần của anh phân tán, e rằng ý chí của anh lập tức sẽ bị tiêu tan bởi cơn đau đớn vô tận.  

Không biết đã trải qua bao lâu, Hoàng Hách thổi phù một hơi dài, cả người anh như một quả bóng xẹp hơi, mềm nhũn nằm trong chậu tắm.  

“Cuối cùng cũng kết thúc!”, Hoàng Hách cạn kiệt sức lực thở thều thào, trông như sống dở chết dở. Anh nghỉ ngơi hơn mười phút mới bắt đầu kiểm tra cơ thể của mình.  

Một lúc sau, ánh mắt Hoàng Hách tràn đầy sự vui mừng. Lúc này anh mới phát hiện ra cơ thể của mình thế mà lại căng đầy hơn nhiều, Hoàng Hách trước đây vì ít tập luyện nên chẳng có mấy cơ bắp, người anh trông yếu ớt vẻ thư sinh. Nhưng lúc này, cơ thể Hoàng Hách lại xuất hiện không ít cơ bắp, những múi cơ bắp đều căng lên, chỉ cần hơi dùng sức liền trở nên cứng như đá.  

“Vừa nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhỉ, kỳ diệu quá đi!”, thấy tình hình như vậy, khuôn mặt Hoàng Hách cuối cùng cũng lộ ra niềm vui mừng khôn xiết: “Lẽ nào cũng có thể tu luyện "Nhục Thân Cửu Luyện" ở trong Cường Thân Thang?”.  

Nhất định là như vậy!  

Trong lòng Hoàng Hách tràn đầy sự vui sướng, nếu là như vậy thì cũng có thể tu luyện "Nhục Thân Cửu Luyện" rồi. Dù sao nhảy vào đống lửa để tu luyện thì khủng khiếp quá, nếu không may bị thiêu chết, Hoàng Hách biết tìm ai đòi công bằng đây.  

Sau khi hứng khởi cảm nhận cơ thể của bản thân một lượt, Hoàng Hách mới bò ra khỏi chậu tắm, muốn ra ngoài phòng khách xem đồng hồ.  

Quá trình hấp thụ vừa rồi thực sự quá thể đau đớn, khiến Hoàng Hách không có khái niệm về thời gian, nhưng Hoàng Hách lờ mờ cảm nhận được quá trình vừa rồi chắc sẽ không quá lâu.  

Dù sao trong nhà cũng không có người, Hoàng Hách cũng không có gì phải dè dặt, cứ để cơ thể trần như nhộng đi ra khỏi nhà tắm.  

Đồng hồ trên tường thực hiện sứ mệnh của nó, mỗi giây mỗi phút đều không ngừng chạy, mà không có chút oán thán nào. Hoàng Hách đưa mắt lên nhìn, bất giác nhíu mày, từ lúc bắt đầu tắm thuốc lần thứ hai, thời gian lại chỉ chưa đầy một tiếng, thêm vào lúc nãy anh nghỉ ngơi hơn mười phút nữa, thế chẳng phải thời gian anh dùng phương pháp "Nhục Thân Cửu Luyện" hấp thụ hết một bát Cường Thân Thang chỉ cần nửa tiếng thôi sao.  

Nửa tiếng, khủng khiếp thật, người khác hấp thụ một bát Cường Thân Thang cần một ngày trời, còn Hoàng Hách lại chỉ cần một ngày là có thể hấp thụ hết mấy chục bát rồi!  

Nhưng nghĩ lại, Hoàng Hách lại thấy thoải mái. Hấp thụ nhanh thì có tác dụng gì, số lượng hấp thụ Cường Thân Thang của một người là có cực hạn, một người bình thường hấp thụ bốn bát cũng là quá đủ rồi.  

“Thôi vậy, kệ nó, có thể tiết kiệm được thời gian cũng là một chuyện tốt”, Hoàng Hách nghĩ một lúc, cuối cùng cũng tìm được lý do để an ủi bản thân.  

Đúng lúc này, đột nhiên phía trên cánh cửa vọng đến một âm thanh nhỏ mà ngắt quãng.  

“Ai đấy?”, ánh mắt Hoàng Hách động một cái, trong lòng dấy lên niềm vui mừng: “Lẽ nào là Tô Lệ về rồi sao?”.  

Nhưng sau đó, Hoàng Hách lập tức phủ định suy nghĩ của mình. Tô Lệ mới đi từ hôm kia, làm sao có thể về nhanh vậy được, âm thanh trên cánh cửa không giống như tiếng mở khóa, mà có hơi giống như tiếng cạy cửa.  

“Lẽ nào có trộm”, Hoàng Hách nhíu mày, trong lòng giật thót, đồng thời dấy lên cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ.  

Hay là tên đầu trọc ám sát anh hôm đó lại đến, hoặc có thể là nhà họ Thẩm, Thanh Long Đường.  

Không hề do dự, Hoàng Hách nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cửa, cơ bắp vừa xuất hiện trên người anh lập tức nổi lên, chân khí trong cơ thể cũng được hội tụ mãnh liệt, chỉ chờ đợi thời cơ bộc phát.  

Hoàng Hách đã gây không ít thù hằn, nên anh không thể lơ là được. Hơn nữa, đối phương cạy cửa để vào, tuyệt đối không có ý đồ tốt đẹp gì.  

“Cạch!”.  

Một âm thanh trong trẻo vang lên, ổ khóa của cửa chính cuối cùng đã bị đập vỡ, khóa đã mở, cánh cửa chính được nhẹ nhàng đẩy ra, một bóng người lập tức lao vào.  

“Hừ!”.  

Đúng lúc này, Hoàng Hách nấp bên cạnh cánh cửa hừ mạnh một tiếng rồi lao đến, hai tay được truyền đầy chân khí phát lực mạnh mẽ, lập tức khóa chặt cơ thể kia.  

Kẻ ra tay trước là kẻ mạnh!  

Đối mặt với sự tấn công đột ngột, cơ thể đó cũng không kịp đề phòng, lập tức bị bàn tay to lớn của Hoàng Hách nắm chặt đầu.  

Hoàng Hách nhìn thấy đã nắm chặt được đầu của đối phương, trong lòng vui mừng. Đầu là một trong những bộ phận mềm yếu nhất của cơ thể con người, Hoàng Hách tin rằng mình chỉ cần dùng sức vặn một cái, thì có thể lấy đi tính mạng của đối phương ngay.  

Nhưng còn chưa chờ cho Hoàng Hách vui hẳn, một tiếng kêu vang lên, ngay lập tức, Hoàng Hách chỉ cảm thấy hai tay của anh bị một lực mạnh vặn ra, còn chưa chờ cho anh phản ứng kịp, cơ thể của anh đã bị văng bay ra xa.  

“Bụp!”.  

Hoàng Hách bị văng cho bay ngã chổng chân lên trời, đau đến mức mắt nảy đom đóm.  

“Là cao thủ!”, nhưng Hoàng Hách lúc này không hề quan tâm đến cơn đau trên người, trong lòng anh có một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.  

Vừa rồi rõ ràng anh đã khóa chặt đầu của đối phương, nhưng cơ thể đối phương lại phát ra một lực vô cùng mạnh, khiến hai tay anh buông ra. Luồng sức mạnh này Hoàng Hách cảm nhận được vô cùng rõ, không phải gì khác, chính là chân khí! Toát ra chân khí bên ngoài cơ thể!  

Cũng có nghĩa là thực lực của vị khách không mời mà đến này, ít nhất cũng đá đạt được cảnh giới của cao thủ hạng nhất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.