Thần Y Xuất Chúng

Chương 133: Nhục Thân Cửu Luyện



Hoàng Hách hét lên một tiếng, lỗ chân lông trên người anh lại một lần nữa mở ra, sức hút mạnh mẽ cuồn cuộn chảy vào.  

Giống như những lần trước, dược lực của Cường Thân Thang ngay lập tức được Hoàng Hách hấp thụ hết sạch luôn, không để lại chút nào.  

Dược lực cuộn trào mãnh liệt tạo thành cơn đau đớn nhức nhối, như thể núi lửa phun trào vậy, khiến cơ thể Hoàng Hách như muốn nổ tung!  

“Thoải mái quá!”, trải qua cơn đau vài lần, giờ đây sức chịu đựng của Hoàng Hách đã đến mức độ vô cùng khủng khiếp. Giờ đây luồng dược lực đang cuồn cuộn trong cơ thể anh, nhưng Hoàng Hách lại chỉ hơi nhíu mày, chấp nhận một cách nhẹ nhàng như gió thổi mây bay.  

“Khi ‘Nhục Thân Cửu Luyện’ không ngừng làm cơ thể mình mạnh mẽ lên, thậm chí khiến sức chịu đựng của mình cũng tăng mạnh lên không ít”, Hoàng Hách lúc này trong lòng vô cùng hưng phấn: “Nếu tiếp tục tu luyện, sức chịu đựng về sự đau đớn của mình tuyệt đối sẽ đạt đến mức vô cùng khủng khiếp, đến lúc đó, người bình thường cho dù có làm mình bị thương, mình cũng có thể dựa vào ý chí mạnh mẽ để tiếp tục cầm cự”.  

“Chỉ là, lúc này không biết cực hạn hấp thụ Cường Thân Thang của mình đã đạt tới bao nhiêu”, nghĩ đến đây, Hoàng Hách lại bắt đầu có hơi tiếc nuối: “Chỉ tiếc là, lúc đầu mình không biết được tác dụng của "Nhục Thân Cửu Luyện" đối với Cường Thân Thang, cho nên chỉ lấy năm bát về, hấp thụ hết bát này, mình cũng hết Cường Thân Thang rồi, phải đến Dưỡng Hư Đường lấy vài bát mới được”.  

Trong lòng nghĩ vậy, Hoàng Hách bắt đầu tập chung vào hấp thụ dược lực của Cường Thân Thang. Giờ đây đã thông thạo mọi thứ, Hoàng Hách dùng "Nhục Thân Cửu Luyện" hấp thụ triệt để dược lực trong Cường Thân Thang mà không hề có chút nguy hiểm nào.  

Nửa tiếng sau, Hoàng Hách đứng lên khỏi chậu tắm, anh lúc này cơ bắp trên người đã vô cùng khả quan, không dùng sức còn đỡ, chứ chỉ cần dùng sức, thì từng múi cơ bắp lập tức nổi lên cuồn cuộn như những viên đá lớn vậy, khiến người ta nhìn đã cảm thấy vô cùng áp lực.  

“Chỉ là không biết sức mạnh của mình lúc này đã tăng lên bao nhiêu!”, trong lòng Hoàng Hách thầm hi vọng. Anh cảm nhận ra được sức mạnh của bản thân sau khi trải qua việc dùng "Nhục Thân Cửu Luyện" để hấp thụ bốn bát Cường Thân Thang, đã nâng cao một cách rõ rệt, nói khiêm tốn thì sức mạnh của anh lúc này ít nhất đã tăng lên hai lần.  

“Ục ục!”.  

Đột nhiên, bụng Hoàng Hách réo lên.  

“Chỉ mải hấp thụ Cường Thân Thang mà quên cả ăn cơm, đúng thật là!”, Hoàng Hách tự cười mình, sau đó anh tắm rửa, thay quần áo rồi ra khỏi nhà.  

Giờ đang là lúc chiều tối, Hoàng Hách lại một lần nữa lĩnh hội được vấn đề khó bắt xe ở giờ tan ca cao điểm, trong lòng càng hạ quyết tâm phải đi mua một chiếc xe.  

Nhưng bây giờ lấp đầy cái bụng mới là việc quan trọng nhất. Khó lắm mới bắt được một chiếc taxi, Hoàng Hách đi thẳng đến quán ăn của Nhị Ngưu.  

Vì chuyện Thẩm Phong làm loạn quán ăn đặc sản địa phương lần trước cũng đã qua được một thời gian, nên quán ăn lúc này cũng đã đông khách trở lại. Vừa vào đến đại sảnh của quán ăn, Hoàng Hách liền nhìn thấy bên trong đã chật kín chỗ ngồi, trong lòng không khỏi khâm phục Nhị Ngưu.  

Không thể không nói, tài nghệ nấu ăn của Nhị Ngưu vô cùng tuyệt đỉnh, chỉ có đồ ăn ngon thật sự mới có thể giữ được thực khách, cho dù quán ăn có xảy ra chuyện đi chăng nữa, vấn có những thực khách trung thành ghé thăm.  

Thấy Hoàng Hách bước vào, một cô nhân viên phục vụ lập tức ra đón: “Thần y Hoàng Hách, anh đến rồi ạ?”.  

Hoàng Hách nhìn cô phục vụ trước mặt anh, khuôn mặt liền nở nụ cười. Trí nhớ của cô phục vụ này tốt đấy, lần trước Hoàng Hách đến đây cũng là cô ấy vừa nhìn đã nhận ra anh ngay.  

“Đúng thế, cô tên là gì vậy?”, Hoàng Hách cười ha ha nói, trong mắt lộ vẻ tán thưởng. Cô phục vụ này không chỉ dáng vẻ ngọt ngào, mà thái độ tiếp đón khách cũng rất tốt, Hoàng Hách đến đây mấy lần, cảm thấy có ấn tượng khá sâu đậm với cô nhân viên luôn nở nụ cười trên mặt này.  

“Thần y Hoàng Hách, anh là bạn của ông chủ, anh gọi tôi là Tiểu Vi là được rồi”, Tiểu Vi mỉm cười ngọt ngào. Sau đó đưa tay ra hiệu xin mời: “Thần y Hoàng Hách, ông chủ đang ở trong bếp tầng hai! Quán ăn bận quá, nên tôi không ở đây với anh được nữa”.  

“Được, cô cứ bận việc của cô đi”, Hoàng Hách gật đầu tán thưởng. Cách làm của Tiểu Vi lúc này chứng tỏ cô biết rõ mình chỉ là một nhân viên phục vụ, phục vụ khách hàng mới là trách nhiệm quan trọng nhất của cô ấy. Thanh niên bây giờ chăm chỉ làm tốt bổn phận công việc của mình không còn nhiều nữa.  

Hoàng Hách vừa nghĩ vừa đi lên tầng hai, đi về phía phòng bếp riêng của Nhị Ngưu, hoàn toàn quên mất bản thân anh cũng là một thanh niên trẻ.  

Căn bếp ở tầng hai cũng rất ồn ào, “cạch cạch cạch cạch” những tiếng cắt thái đồ ăn, tiếng nấu xào ồ ạt không ngớt.  

Hoàng Hách không hề e dè, mà đẩy cửa đi vào bên trong.  

Chỉ thấy trong bếp khói bay mờ mịt, nếu không phải có lẫn mùi thơm của hành thì Hoàng Hách còn tưởng anh đang ở trong tiên cảnh nữa. Phía sâu bên trong, nhìn theo hướng lò đốt trong bếp, một thân hình vạm vỡ đang luôn tay đảo đồ ăn trong chảo, một mùi thơm nức của đồ ăn từ trong chảo tỏa ra.  

Đây là lần đầu tiên Hoàng Hách nhìn thấy Nhị Ngưu nấu ăn, vừa nhìn đã không khỏi gật đầu. Hoàng Hách không hiểu về bếp núc. Nhưng chỉ nhìn động tác vô cùng điêu luyện của Nhị Ngưu, biết ngay kỹ thuật nấu ăn của Hoàng Hách vô cùng cao.  

Nhị Ngưu lúc này như thể chìm vào trong cảnh giới quên luôn bản thân mình là ai, liên tục đảo đồ ăn trong chảo sắt, đến ngay cả Hoàng Hách đi đến sau lưng anh ta cũng không hề biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.