Thần Y Xuất Chúng

Chương 134: “Đúng thế, chính là Khách sạn Cự Long!”



Nhìn thấy bộ dạng như vậy của Nhị Ngưu, trong lòng Hoàng Hách đột nhiên nghĩ ra ý đồ trêu chọc. Anh đột nhiên vỗ mạnh vào vai Nhị Ngưu, rồi hét lớn: “Nhị Ngưu, cháy rồi!”.  

“Ôi má ơi...”, không ngờ Nhị Ngưu bị cú vỗ vai bất thình lình và tiếng hét của Hoàng Hách, thế mà như thể mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức nhảy dựng lên, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi.  

Hoàng Hách cười rũ rượi nhìn Nhị Ngưu, mặt anh lộ ra vẻ tinh nghịch: “Nhị Ngưu, không ngờ anh trông thì đô con mà lại nhát gan thế nhỉ”.  

Nhị Ngưu làm sao mà không hiểu ra Hoàng Hách đang dọa mình chứ, khuôn mặt anh ta tràn đầy vẻ trách móc: “Hoàng Hách, cậu không trượng nghĩa nhé”.  

“Ha ha, ai biết anh lại nhát gan vậy!”, Hoàng Hách bị thần sắc của Nhị Ngưu làm cho cười đau ruột, cứ thế ha ha cười tiếp. Đột nhiên, mũi anh khịt khịt, nhíu mày: “Ơ mùi gì thế nhỉ?”.  

Câu trả lời lại là tiếng hét thảm thiết của Nhị Ngưu: “Ôi, đồ ăn của tôi cháy rồi!”.  

...  

Một lúc sau, Hoàng Hách ngồi trên kệ bếp ăn tống ăn táng mấy món ăn do Nhị Ngưu làm.  

Mấy món ăn này Nhị Ngưu dùng chút Canh Tiên Say, mùi vì tuyệt vời đó khiến Hoàng Hách liền yêu luôn những món ăn được chế biến từ Canh Tiên Say. Lúc đầu, Canh Tiên Say khi chưa thêm bất kỳ nguyên liệu nào đã khiến Hoàng Hách khen ngợi hết lời rồi, giờ Canh Tiên Say kết hợp với tài nghệ kỳ diệu của Nhị Ngưu, mùi vị phải nói là càng tuyệt vời hơn.  

Mấy đĩa thức ăn đầy ắp đã bị Hoàng Hách ăn không bỏ xót chút nào, thậm chí đến canh cũng uống hết sạch. Sờ lên chiếc bụng no căng, trong lòng Hoàng Hách buồn bã phát hiện, sau khi được nếm mùi vị đồ ăn được làm bởi Canh Tiên Say, thế mà anh lại không còn chút ham muốn gì với đồ ăn bình thường nữa.  

“Có Canh Tiên Say này, quán ăn của chúng ta muốn không đông khách cũng khó”, Hoàng Hách ha ha cười lớn, ánh mắt nhìn sang phía Nhị Ngưu: “Nhị Ngưu, anh tìm được mặt tiền mở quán chưa?”.  

Nghe thấy Hoàng Hách hỏi về tình hình quán ăn, thần sắc của Nhị Ngưu trở nên nghiêm túc. Anh ta đứng lên, lấy một tấm bản đồ từ một góc ra rồi trải lên kệ bếp.  

Hoàng Hách nhìn vào, lập tức nhận ra tấm bản đồ này chính là bản đồ của thành phố Hải Thành.  

“Hoàng Hách, tôi nhắm được hai chỗ”, Nhị Ngưu vừa nói, ngón tay vừa chỉ nhanh về một chỗ trong bản đồ nói: “Cậu xem chỗ này đi”.  

Hoàng Hách nhìn theo hướng ngón tay Nhị Ngưu chỉ, ánh mắt anh hơi động. Anh nhận ra ngay vị trí của nơi mà Nhị Ngưu chỉ, chính là khu náo nhiệt nhất thuộc trung tâm của khu thành phố mới.  

“Đây là đường trung tâm thành phố, vị trí trung tâm của khu thành phố mới cũng là địa điểm quan trọng của Hải Thành sẽ phát triển trong tương lai, kinh doanh ở đây chắc chắn sẽ vô cùng tốt!”, Nhị Ngưu nói vô cùng quan khách, xem ra đã chuẩn bị từ trước: “Chỉ là chính vì tốc độ phát triển nhanh, nên đất ở đây đắt như vàng, hơn nữa, những khu lớn hơn chút có thể dùng xây dựng khách sạn cơ bản đã bị những thương nhân có thực lực chiếm rồi. Mấy hôm nay tôi cũng đang tìm, cũng tìm được vài nơi phù hợp. Nhưng những nơi đó, mở một quán ăn quy mô tầm trung là đủ, muốn mở nhà hàng quy mô lớn thì không thực tế”.   

Hoàng Hách im lặng lắng nghe, chờ Hoàng Hách lên tiếng tiếp. Hoàng Hách đã chỉ chỗ này cho anh xem, chắc chắn có suy nghĩ của anh ta.  

Quả nhiên, Nhị Ngưu tiếp tục nói: “Nhưng tôi cố gắng thì cũng đã liên lạc được với một khách sạn, ông chủ của khách sạn này vừa xảy ra chuyện, muốn nhượng khách sạn cho người khác”.  

Vừa nói, ngón tay Nhị Ngưu hơi dịch chuyển, rồi chỉ vào một tòa khiến trúc có quy mô cực lớn.  

Hoàng Hách nhìn vào tòa kiến trúc này, ánh mắt chợt sáng lên. Trên bản đồ, Nhị Ngưu đã dùng bút viết tên của khách sạn ra.  

“Khách sạn mà anh nói chính là Khách sạn Cự Long sao?”, Hoàng Hách nhìn Nhị Ngưu bằng ánh mắt kỳ lạ, giọng nói có hơi kích động.  

“Đúng thế, chính là Khách sạn Cự Long!”, Nhị Ngưu gật đầu thừa nhận.  

“Sao có thể được, Khách sạn Cự Long là khách sạn năm sao lớn nhất ở Hải Thành, trừ khi đầu óc ông chủ Khách sạn Cự Long có vấn đề, chứ nếu không sao có thể nỡ nhượng lại khách sạn cho người khác chứ?”, Hoàng Hách nói với vẻ khó tin.  

“Đúng thế, ban đầu tôi cũng không tin, nhưng tôi tìm hiểu thì hình như Khách sạn Cự Long gặp một số vấn đề, khiến ông chủ không muốn kinh doanh tiếp nữa”, Nhị Ngưu nhỏ giọng nói: “Nhưng quy mô Khách sạn Cự Long lớn như vậy, chúng ta dùng được hết không!”.  

Hoàng Hách không lên tiếng, ánh mắt cẩn thận nhìn lên bản đồ, rồi trầm giọng nói: “Anh nói tiếp địa điểm khác đi”.  

“Được”, Nhị Ngưu gật đầu nói, sau đó ngón tay của anh ta dịch chuyển, lướt một hình vòng cung dài trên bản đồ, rồi dừng lại ở một nơi khác: “Đây là khu khai thác của Hải Thành, địa điểm rộng rãi, nhiều công xưởng, dân số ở đây rất đông, ngành ăn uống vô cùng lớn mạnh, ở đây mở khách sạn chắc là được. Hơn nữa điều hay ho nhất là ở đây có sẵn tòa nhà văn phòng để trống, tôi đi xem rồi, bố cục của tòa nhà đó rất tốt, vô cùng thích hợp để mở khách sạn!”.  

Hoàng Hách nghe thấy lời của Nhị Ngưu, lông mày cau chặt lại.  

Lúc này, anh cũng chìm trong sự đắn đo. Khu khai thác mấy năm nay tốc độ phát triển rất nhanh, nhiều nhà xưởng mọc lên, cơ sở hạ tầng đầy đủ, dân số đạt dến hơn hai trăm nghìn người. Ở một nơi như vậy mà mở khách sạn, chắc chắn sẽ kiếm đủ.  

Nhưng vị trí của Khách sạn Cự Long lại tốt hơn, trung tâm của khu thành phố mới, lượng người đi lại vô cùng khủng khiếp, tuyệt đối là vị trí lý tưởng nhất để mở khách sạn.  

“Rốt cuộc chọn nơi nào đây?”, Hoàng Hách nhất thời chìm trong do dự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.