Thần Y Xuất Chúng

Chương 136: Ký ức, đau lòng...



Thấy Hoàng Hách như thể không muốn tiết lộ sẽ lấy tiền ở đâu, Nhị Ngưu cũng không hỏi nữa. Tiếp đến, anh ta và Hoàng Hách lại thương lượng tiếp về một số chi tiết để mua lại Khách sạn Cự Long, sau đó Hoàng Hách liền rời khỏi đó.  

Trước khi đi, Hoàng Hách bảo Nhị Ngưu đi hẹn với ông chủ của Khách sạn Cự Long, hẹn một thời gian cụ thể gặp nhau rồi bàn về việc mua lại khách sạn. Nhị Ngưu đương nhiên lập tức đồng ý, đồng thời bày tỏ ngày mai sẽ đi gặp ông chủ của khách sạn này ngay.  

Khi rời khỏi quán ăn đặc sản địa phương, trời cũng đã tối nhẹm. Lúc này đang là giờ ăn tối, mọi người trong thành phố đều ra khỏi nhà, ra bên ngoài để hưởng thụ sự phồn hoa chốn đô thị.  

Hoàng Hách bất lực vì lại không bắt được taxi, thế là anh không bắt taxi nữa, vừa đi bộ vừa hướng về phía Dưỡng Hư Đường. Việc mua lại Khách sạn Cự Long cần một số tiền lớn, Hoàng Hách cũng cần đi xem xem tình hình bán Cường Thân Thang của mình. Theo suy nghĩ của anh, với sự quý hiếm của Cường Thân Thang, giá 50 triệu một bát tuyệt đối sẽ khiến người ta phải tranh cướp nhau. Chờ sau khi bán hết lô Cường Thân Thang đầu tiên này, thì nguyên liệu cho lô Cường Thân Thang thứ hai chắc cũng đã vận chuyển đến. Có đủ thời gian chuẩn bị, Hoàng Hách tin rằng số lượng của nguyên liệu lô thứ hai này chắc chắn sẽ không quá ít. Đến lúc đó anh lại luyện chế ra lô thứ hai, thêm vào 30 bình Cường Thân Thang của lô đầu tiên, muốn gom đủ 1 tỷ 3, 1 tỷ 4 cũng không phải là chuyện khó.  

Đang đi, đột nhiên Hoàng Hách dừng bước lại. Anh nhìn thấy phía trước không xa lắm, có một showroom 4S, không khỏi lộ rõ vẻ hưng phấn. Từ sau khi anh bán viên ngọc bích lần trước được 20 triệu tệ, Hoàng Hách luôn muốn mua một chiếc xe, chỉ là hết chuyện này đến chuyện khác ập tới, khiến Hoàng Hách không có thời gian mà đi mua xe. Hiếm lắm mới rảnh như lúc này, Hoàng Hách liền đi thẳng  về phía showroom 4S.  

Đó là một showroom 4S Mercedes-Benz. Tuy lúc này trời đã tối, nhưng đèn bên trong showroom cực sáng, thêm vào nguyên vật liệu và kiến trúc độc đáo, nhìn từ xa giống như một cung điện thủy tinh vô cùng bắt mắt.  

Đi đến cửa showroom 4S, chỉ thấy bên trong khá là đông đúc, từng đám người đứng tại các phía khác nhau, xem nhân viên kinh doanh nhiệt tình giới thiệu từng loại xe ô tô một. Nhưng có thể nhìn ra được, những người này đa phần là chỉ đến xem, chứ người đến mua thực sự lại không có bao nhiêu.  

Nhưng kể cả là như vậy, những nhân viên kinh doanh này vẫn thao thao bất tuyệt, nói cho mọi người cảm thấy như lên tận mây xanh. Nếu may mắn thuyết phục được một trong số đó, những nhân viên kinh doanh này sẽ nhận về được số tiền hoa hồng không hề thấp. Dù sao cũng là xe Mercedes-Benz, cho dù rẻ thì cũng hơn ba trăm nghìn tệ, bán được một chiếc, hoa hồng cũng vô cùng khả quan.  

Thấy Hoàng Hách đi vào trong showroom 4S, những nhân viên kinh doanh ở quầy lễ tân đều sáng mắt lên. Nhưng khi nhìn thấy bộ quần áo trên người Hoàng Hách rõ ràng đều là những đồ vỉa hè, ánh mắt của bọn họ liền lộ ra vẻ coi thường.  

Với kinh nghiệm bán hàng lâu năm của bọn họ, những người như Hoàng Hách đa phần vào chỉ để xem cho đã con mắt, chứ không có chút khả năng mua gì hết. Dù sao đây là showroom 4S, một chiếc cũng phải vài trăm nghìn tệ. Những người ăn mặc com-lê sang trọng còn chưa chắc đã mua, huống hồ là một người mặc quần áo từ trên xuống dưới chưa đến 300 tệ như Hoàng Hách.  

Thế là những cô nhân viên bán hàng xinh đẹp kia đều quay đầu đi, cứ như không nhìn thấy Hoàng Hách vậy. Trong số bọn họ, không ai muốn giành thời gian quý báu của mình để lãng phí cho một người nhìn đã thấy là nghèo kiết xác này.  

Đối diện với thái độ của những nhân viên kinh doanh này, trong lòng Hoàng Hách lại vô cùng bình thản. Hai năm phấn đấu ở Hải Thành, kiểu ánh mắt như những người này thì anh đã gặp không ít, từ ban đầu là tức giận, sau đó dần dần trở nên không quan tâm. Trước đây, anh không có dũng khí để quan tâm, còn bây giờ, Hoàng Hách là coi thường nên không quan tâm. Người có Y Tiên Truyền Thừa như anh, tâm thái của anh đã không còn như trước nữa, nếu để ý đến sự chê cười và coi thường của người khác, thì chẳng phải tự mình làm mình không thoải mái sao?  

“Hoàng Hách, em là Hoàng Hách đúng không?”, đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo và tràn ngập vui mừng vang lên. Hoàng Hách nhìn theo tiếng gọi, chỉ thấy một cô gái mặc đồng phục bán hàng đứng phía không xa đang nhìn anh với vẻ đầy kích động.  

Thấy cô gái này, vẻ mềm lòng của anh lập tức bị chạm đến.  

“Chị là... chị Tịnh Tịnh!”, Hoàng Hách buột miệng gọi lên!  

“Ha ha, Hoàng Hách, đúng là em rồi!”, cô gái đó nghe thấy cách gọi quen thuộc, hai mắt long lanh: “Không ngờ em cũng đến Hải Thành đấy!”.  

Vừa nói, cô gái được Hoàng Hách gọi là “chị Tịnh Tịnh” này liền đi nhanh tới, hai tay dang ra ôm chầm lấy vòng eo to của Hoàng Hách, ôm rất chặt, rất chặt.  

Hoàng Hách không động đậy, mặc kệ chị Tịnh Tịnh ôm anh, trong đầu đang nhớ lại những ký ức ngày xưa...  

“Em là Hoàng Hách, ha ha, cái tên lạ quá, chào em, chị là chị khóa trên của em...”  

“Hoàng Hách, chị mời em đi ăn, em nhìn em này, suốt ngày ăn màn thầu, trông gầy thế này rồi đây...”.  

“Hoàng Hách, chị thích em, em làm bạn trai của chị được không...”.  

“Sao lại từ chối chị, lẽ nào em không thích chị sao...”.  

Những dòng ký ức cứ thế không ngừng hiện ra trong đầu anh, bất giác, tim Hoàng Hách đột nhiên thắt lại.  

Ký ức, đau lòng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.