Thần Y Xuất Chúng

Chương 14: Điểm Huyệt Cười Của Anh





“Mẹ kiếp, điểm huyệt?”,Thẩm Trì nhìn thấy cảnh đó, cuối cùng không kìm được mà chửi: “Đang quay phim đấy à?”.
Hoàng Hách cười lạnh lùng, không đáp lại lời của Thẩm Trì, cơ thể anh như con rồng uốn lượn, có được khả năng làm chậm động tác của Vô Thượng Tiên Đồng, Hoàng Hách không hề có chút áp lực nào, cả người anh như đang đi tản bộ trong vườn vậy, mỗi bước đi lại có một người bị anh điểm trúng huyệt rồi đứng đơ bất động tại chỗ.
Tĩnh lặng, cả căn phòng tĩnh lặng trở lại, tất cả mọi người đều há hốc mồm nhìn Hoàng Hách như thể nhìn thấy thần tiên xuống trần vậy.

Chỉ trong phút chốc, Hoàng Hách đã điểm huyệt cho tất cả bọn đàn em của Thẩm Trì đều ngã hết.
“Ôi má ơi, Lệ Lệ, bạn trai cậu oai phong quá đi!”, Trương Nhược Nam trố mắt nhìn Hoàng Hách, quay đầu nhìn Tô Lệ cười nói: “Lệ Lệ, nếu cậu hối hận thì bảo tớ, tớ sẽ theo đuổi anh ấy!”.
“Cậu này, nói gì vậy hả!”, Tô Lệ đỏ mặt quở trách.

Nhưng trong lòng Tô Lệ lại đột nhiên dấy lên cảm giác tự hào.

“Bốp bốp bốp…”, Hoàng Hách vỗ tay ngẩng đầu lên nhìn, trong ánh mắt lộ ra một luồng tà khí: “Thẩm Trì, đến lượt anh rồi đấy”.
Hoàng Hách nhìn sang Thẩm Trì, trong ánh mắt lộ rõ một luồng tà khí.
“Hoàng Hách, mày dám động vào tao?”, sắc mặt Thẩm Trì trở nên dữ tợn: “Tao là đại thiếu gia của Tập đoàn Thẩm Thị, nếu mày dám động vào một sợi lông của tao, Tập đoàn Thẩm Thị tuyệt đối sẽ không tha cho mày đâu!”.
“Đúng thế, đồ nghèo kiết xác kia, anh có biết Tập đoàn Thẩm Thị mạnh cỡ nào không?”, mấy cô gái đứng bên cạnh Thẩm Trì như thể bị tiêm thuốc hưng phấn vậy, ai nấy đều nghếch đầu nhìn Hoàng Hách.
Trong mắt bọn họ, Hoàng Hách có to gan đến đâu cũng không dám ra tay khi Thẩm Trì đã lôi thân phận của mình ra, dù sao ở trong Hải Thành này, ai mà không biết độ lớn mạnh của Tập đoàn Thẩm Thị chứ?
Nhưng sắc mặt của Hoàng Hách lại không có chút sợ hãi nào, ngược lại còn ra vẻ mỉa mai.

Anh nhìn Thẩm Trì, dửng dưng nói: “Tập đoàn Thẩm Thị là cái gì thế?”.
Là một sinh viên thực tập nghành Y, điều mà Hoàng Hách từng quan tâm đó là vật giá cao hay thấp, làm sao để giữ mối quan hệ tốt với đồng nghiệp, làm sao để khiến bạn gái được vui, còn Tập đoàn Thẩm Thị gì đó thì anh thực sự không có mấy ấn tượng.
“Xem ra mày đúng là đồ nhà quê thật!”, Thẩm Trì nghĩ đến thân phận của mình, cảm giác hãnh diện dâng trào, còn nỗi lo lắng vì Hoàng Hách biết điểm huyệt vừa nãy cũng tự nhiên tan biến.

Ở Hải Thành, chỉ cần là người có chút địa vị, ai mà không biết đến Tập đoàn Thẩm Thị một nhân vật máu mặt ở trong giới thương nhân chứ?
Ánh mắt nhìn Hoàng Hách của Thẩm Trì đang chìm trong cảm giác hãnh diện cũng trở nên cao ngạo hơn, như thể một người đang đứng trên cao nhìn xuống, giọng nói ngạo mạn: “Giờ mày quỳ xuống xin lỗi tao, biết đâu tao lại làm việc thiện tha cho mày một lần, nếu không tao chắc chắn sẽ không để mày yên đâu!”.
“Vậy sao?”, Hoàng Hách nhếch miệng cười mỉa.

Anh nhìn Thẩm Trì, đột nhiên cất bước đi về phía đối phương.
Thẩm Trì thấy Hoàng Hách đang đi về phía mình, cơ thể trở nên run rẩy, nỗi sợ hãi trong lòng lại dấy lên, anh ta lùi về phía sau theo bản năng: “Thằng khốn, mày định làm gì?”.

“Làm gì à?”, Hoàng Hách mỉm cười: “Đương nhiên là muốn xem xem đại thiếu gia của Tập đoàn Thẩm Thị sẽ làm sao để khiến tôi không được yên thân đây?”.
Vừa nói Hoàng Hách giơ ngón tay ra, chĩa mạnh về eo của Thẩm Trì.

Động tác của Hoàng Hách vô cùng nhanh, Thẩm Trì đang định né, thì cảm thấy phần eo hơi tê, lúc đó ngón tay của Hoàng Hách đang điểm mạnh vào người của anh ta.
Nói cũng lạ, điểm huyệt lần này Thẩm Trì lại chỉ cảm thấy hơi nhột nhột, chứ không hề có bất cứ cảm giác đau đớn nào.
“Hoàng Hách, không ngờ mày lại dám ra tay với tao thật.

Mày cứ đợi đấy, Tập đoàn Thẩm Thị sẽ không tha cho mày đâu! Ơ, tao vẫn không sao, thế mà tao lại vẫn cử động được…”, Thẩm Trì cảnh cáo một hồi, sau đó đột nhiên cười lớn: “Ha ha, Hoàng Hách, mày điểm huyệt không linh nghiệm rồi, thấy chưa, tao vẫn cử động được, tao vẫn cử động được! Ha ha, ha ha, ha ha ha…”.
Thẩm Trì cười không ngớt, như thể gặp phải chuyện gì rất vui vậy.
Không khí ở đó lại một lần nữa trở nên kỳ lạ.

Chẳng phải chỉ là chưa bị Hoàng Hách điểm trúng huyệt sao, có đáng để vui như vậy không? Thấy bộ dạng Thẩm Trì cười nghiêng ngả như thể không dừng lại được.


Cuối cùng, tất cả mọi người đều cảm thấy thắc mắc.
Tên Thẩm Trì này, dường như không thể nào ngừng cười nổi nữa!
“Ha ha… Hoàng Hách, mày đã làm gì tao hả… ha ha… Hoàng Hách… ha ha ha… tao… ha ha…”, Thẩm Trì bám vào tường, cười đến mức nước mắt nước mũi chảy ra.

Anh ta cố gắng nín lại, nhưng cho dù có cố gắng đến đâu vẫn không dừng cười được.
“Không có gì, tôi chỉ là điểm huyệt cười của anh thôi, anh cười khoảng sáu tiếng thì sẽ tự động trở lại bình thường”, Hoàng Hách nhìn Thẩm Trì với ánh mắt thích thú: “Sáu tiếng, chắc đủ để anh nổi tiếng rồi đó”.
Vừa nói Hoàng Hách đẩy nhẹ một cái liền đẩy Thẩm Trì ra khỏi căn phòng, đi ra tận hành lang.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.