Thần Y Xuất Chúng

Chương 141: “Anh mua chiếc xe đó, em tính xem bao nhiêu tiền”



“Hai bọn họ sao lại như thế nhỉ!”, Hứa Tịnh đỏ mặt, đừng phía trước một chiếc xe, nói với vẻ thắc mắc. Chuyện vừa rồi khiến cô ấy cho đến bây giờ vẫn chưa bình tĩnh nổi.  

“Chị Tịnh Tịnh, chắc bọn họ muốn tìm cảm giác kích thích ở nơi công cộng thôi”, Hoàng Hách ho nhẹ một tiếng, anh vừa cười vừa nói: “Dù sao giờ cũng tự do yêu đương, đừng nói là ở trên xe, em còn nghe nói có người tìm cảm giác kích thích ở trên máy xúc đất ấy”.  

“Em ấy, mấy năm nay học toàn cái xấu thôi”, Hứa Tịnh đỏ mặt, trừng mắt nhìn Hoàng Hách, bĩu môi nói: “Mới tí tuổi mà đầu óc đã đen tối rồi!”.  

Hoàng Hách cười hi hi, rồi chuyển chủ đề khác, anh nói với Hứa Tịnh: “Chị Tịnh Tịnh, chị giới thiệu xe cho em đi, cũng khá muộn rồi đấy”.  

“Được”, Hứa Tịnh gật đầu, chỉ vào một mẫu xe bên cạnh nói: “Em xem chiếc xe này đi, đây là Mercedes-Benz C-Class Coupe, mẫu này nội thất toàn đồ xịn, giá xe này khi chưa tính thuế cũng chưa đến 740 nghìn tệ, rất thích hợp cho cánh thanh niên như em đi”.  

Hoàng Hách nhìn chiếc Mercedes-Benz C-Class Coupe này, bất giác mở cửa xe ra, vào trong trải nghiệm xem sao.  

Một lúc sau, Hoàng Hách liền bước ra, nhìn Hứa Tịnh lắc đầu: “Chị Tịnh Tịnh, có loại xe nào rộng rãi chút không, tốt nhất là loại xe việt dã”.  

Nghe thấy Hoàng Hách nhắc đến xe việt dã, Hứa Tịnh bất giác nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, khuôn mặt thoáng ửng hồng: “Hoàng Hách, chị xin lỗi nhé, theo yêu cầu của em thì showroom chỉ còn mỗi chiếc việt dã vừa rồi thôi. Hay là, chúng ta quay lại đại sảnh bên ngoài, ở đó có mấy mẫu xe việt dã thực ra cũng tốt lắm”.  

“Thôi vậy, chúng ta xem tiếp đi”, Hoàng Hách không khỏi cảm thấy cạn lời. Mấy mẫu xe việt dã ở đại sảnh Hoàng Hách đều không thích lắm. Còn chiếc xe việt dã kia, nghĩ đến cảnh Lương Bình và giám đốc Từ kia vừa mây mưa trong đó, trong lòng Hoàng Hách bất giác cảm thấy buồn nôn.  

“Hừ, nghèo khố rách áo ôm rồi còn ra vẻ!”, đúng lúc này, Lương Bình và giám đốc Từ kia bực bội đi ra. Nhất là Lương Bình, mặt cô ta đánh đá nhìn Hứa Tịnh và Hoàng Hách chửi: “Hai người cố ý chứ gì?”.  

Hứa Tịnh đang định phản bác, Hoàng Hách lại lên tiếng trước: “Chỉ là một cây mộc nhĩ đen và một chiếc kim thêu hoa, chị tưởng hấp dẫn lắm à mà cố ý?”.  

“Loại nghèo kiết xác nhà mày, có giỏi thì nói lại lần nữa!”, sắc mặt của giám đốc Từ sa sầm lại. Miệng thì không ngừng chửi. Là một người đàn ông, ông ta ghét nhất là bị nói. Thế mà Hoàng Hách lại nói cái đó của ông ta là kim thêu hoa, lập tức kích thích sự tôn nghiêm của đàn ông.  

“Sao, chẳng phải là thế à?”, Hoàng Hách liếc nhìn giám đốc Từ một cái, miệng nói với vẻ coi thường: “Dựa vào thuốc bổ mới cứng lên được, giờ còn oai à?”.  

Nghe thấy câu nói của Hoàng Hách, mặt giám đốc Từ lập tức biến sắc rõ rệt. Những năm nay ông ta ở trên thương trường phất lên như diều gặp gió, làm ăn vô cùng thuận lợi, đời sống riêng tư cũng rất xa hoa, nhiều năm đều sống trong ăn chơi sa đọa. Vì không biết tiết chế, tinh lực của ông ta càng lúc càng yếu đi, chỉ đành dựa vào những thực phẩm chức năng đắt tiền để giữ vững “phong độ” của đàn ông. Đây là bí mật của ông ta, ngoài mụ vợ già của ông ta ra thì không ai biết cả, thằng ranh trước mặt đây sao lại biết nhỉ?  

Nhưng lúc này, giám đốc Từ cũng không có tâm trí mà đi suy nghĩ xem vì sao Hoàng Hách lại biết, ông ta lúc này đang vô cùng tức giận. Cứ thế trừng mắt nhìn Hoàng Hách chửi lớn: “Showroom 4S này cũng quá đáng quá đó, loại người nào cũng cho vào đây, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm trạng mua xe của tôi”.  

“Giám đốc Từ, anh đừng tức giận, giờ em sẽ đuổi hắn ra ngoài ngay”, nghe thấy giám đốc Từ không có ý định mua xe, Lương Bình lập tức cuống lên. Vì để giám đốc Từ mua xe mà cô ta đã hiến cả cơ thể mình, giờ nếu ông ta không mua xe nữa, vậy cô ta chẳng phải đã hiến thân vô ích rồi sao, Lương Bình cũng gào lên: “Bảo vệ, bảo vệ đâu!”.  

Tuy sảnh triển làm nãy tách biệt với đại sảnh, nhưng cũng chỉ là cách một lối đi ở giữa mà thôi, thêm vào tiếng hét của Lương Bình rất to, bảo vệ ở trong đại sảnh lập tức nghe thấy ngay.  

Một lúc sau, bảo vệ vội vàng chạy đến, mấy nhân viên kinh doanh thích hóng chuyện cũng chạy đến xem.  

“Người này cố tình làm loạn trong showroom, ảnh hưởng đến tâm trạng mua xe của khách hàng của tôi, các anh mau đuổi hắn ra ngoài đi!”, thấy mấy bảo vệ chạy vào, Lương Bình bệ vệ hống hách nói.  

Mấy bảo vệ đó gật đầu, rồi đến bao vây Hoàng Hách. Làm ăn kinh doanh thì doanh số là quan trọng nhất, Lương Bình nói Hoàng Hách làm loạn trong showroom, vậy thì đã là ảnh hưởng đến kinh doanh của showroom bọn họ, cho nên hiển nhiên mấy bảo vệ này có thái độ thù địch mãnh liệt với Hoàng Hách rồi.   

“Các anh làm gì thế?”, Hứa Tịnh tức giận nói: “Hoàng Hách đâu có làm loạn, cậu ấy cũng là khách của showroom, tôi đang đưa cậu ấy đi xem xe mà”.  

Nghe thấy Hứa Tịnh nói vậy, bảo vệ liền lưỡng lự. Hứa Tịnh cũng là nhân viên trong showroom, tuy doanh số không tốt lắm, nhưng địa vị cũng ngang với Lương Bình.  

“Buồn cười quá đi, mấy người nhìn bộ dạng của hắn đi, có giống với người mua nổi xe không?”, Lương Bình chế nhạo xong, liền quay sang nịnh hót giám đốc Từ: “Mọi người xem đi, giám đốc Từ đây mới là người có tiền thật sự”.  

“Ha ha”, được Lương Bình tâng bốc, khuôn mặt giám đốc Từ lộ ra vẻ đắc ý: “Anh mua chiếc xe đó, em tính xem bao nhiêu tiền”.  

Vừa nói, giám đốc Từ chỉ vào chiếc xe việt dã mà bọn họ vừa mây mưa trong đó xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.