Thần Y Xuất Chúng

Chương 143: Giờ Hứa Tịnh đang giới thiệu cho cậu ta đó”



Mercedes Maybach S600!  

Giọng nói của Hứa Tịnh hơi bất lực. Chiếc xe này gần như là mẫu xe đắt nhất trong showroom. Mercedes Maybach S600 tiện nghi cao cấp, giá hai triệu tám trăm tám mươi nghìn tệ, chỉ riêng nói ra thôi đã khiến Hứa Tịnh cảm thấy tuyệt vọng rồi.  

Hoàng Hách đúng là biết chọn đó, bao nhiêu xe trước đó đều không nói gì, đến lượt chiếc xe Mercedes Maybach S600 thì lại lên tiếng muốn mua. Hứa Tịnh không cho rằng chỉ trong hai, ba năm ngắn ngủi, Hoàng Hách lại có thể từ một cậu sinh viên nghèo trở thành một người có thể mua được cả chiếc xe trị giá hai triệu tám trăm tám mươi nghìn tệ.  

“Ha ha, cười chết mất thôi, một kẻ nghèo kiết xác lại thích hẳn xe gần ba triệu tệ, đúng là buồn cười quá đi”, giám đốc Từ đó lúc này phá lên cười, trong tiếng cười đầy vẻ mỉa mai: “Chiếc xe này đến tao còn không mua được, thì đừng nói loại nghèo rẻ rách như mày”.  

Hoàng Hách lạnh lùng liếc nhìn người này một cái, cũng không nói gì, mà nhìn sang phía Hứa Tịnh nhẹ nhàng nói: “Chị Tịnh Tịnh, chị giới thiệu cho em một chút về chiếc xe này đi, ừm, chiếc xe này khá là tốt, ngồi thoải mái, em rất thích”.  

Hứa Tịnh vô cùng ngạc nhiên, Hoàng Hách thích chiếc xe này chỉ là vì lí do này thôi sao, đúng là ngồi vào xe rất thoải mái, ngồi vào con xe Mercedes Maybach S600 quả thực là một sự hưởng thụ. Không gian vô cùng rộng rãi, chỉ có loại xe siêu sang tiện nghi nhất trên thế giới này mới có sự hưởng thụ cao nhất.  

Nhưng cảm giác thoải mái này cần có số tiền cực lớn đó, Hoàng Hách sao lại chọn đúng loại xe này chứ, với lại Hoàng Hách rõ ràng biết giá của chiếc xe này khủng khiếp như vậy, sao vẫn không có chút biểu hiện bỏ cuộc nhỉ?  

“Lẽ nào...”, Hứa Tịnh nhìn khuôn mặt không chút do dự của Hoàng Hách, tim cô đập thịch một cái, một suy nghĩ hoang đường đột nhiên dấy lên trong đầu cô.  

“Được, để chị giới thiệu qua cho em”, nghĩ đến đây, Hứa Tịnh cũng buông nỗi lo lắng xuống, vừa giải thích vô cùng cặn kẽ cho Hoàng Hách, Hứa Tịnh thậm chí còn vừa chui vào trong xe, đích thân thị phạm cho Hoàng Hách cách sử dụng của một số chức năng.  

Hoàng Hách im lặng lắng nghe, sau những lời giới thiệu của Hứa Tịnh, Hoàng Hách cũng dần dần hiểu về sự mạnh mẽ của Mercedes Maybach S600, anh càng nghe càng thấy vui, càng nghe càng thấy thích.  

Đúng lúc này, Lương Bình cũng làm xong thủ tục đi tới, thấy Hoàng Hách và Hứa Tịnh ngồi trong chiếc xe Mercedes Maybach S600 duy nhất của showroom, bất giác tỏ vẻ nghi hoặc: “Có chuyện gì vậy?”.  

Một cô nhân viên kinh doanh khá thân với Lương Bình cười nói: “Xem ra người đàn ông này thích chiếc xe Mercedes Maybach S600 này rồi. Giờ Hứa Tịnh đang giới thiệu cho cậu ta đó”.  

“Hả?”, Lương Bình há hốc miệng, sau đó cười khẩy một tiếng: “Loại người như hắn mà cũng muốn mua chiếc xe Mercedes Maybach S600 trị giá hai triệu tám trăm tám mươi nghìn tệ này à, sau khi đóng các loại thuế xong, giá của nó ít nhất cũng phải hơn ba triệu tệ rồi, loại rẻ rách như vậy có chịu nổi không?”.  

“Haiz, nếu mua thật thì Hứa Tịnh kiếm lớn rồi. Hoa hồng của chiếc Mercedes Maybach S600 này không thấp đâu, nếu bán được thật, thì chắc chắn sẽ hơn một trăm nghìn tệ đó”, cô nhân viên đó nói với vẻ chắc nịch, trong mắt dường như đang vô cùng khao khát.  

“Được rồi, không có tài sản lên đến hàng trăm triệu thì ai lại mua loại xe này chứ?”, Lương Bình cười khẩy nói: “Cô xem bộ dạng rách rưới của thằng cha này đi, giống người có tiền không?”.  

Cô nhân viên kia lập tức không nói gì, đúng thật, đại gia có tài sản hàng trăm triệu sao có thể mặc loại quần áo nhìn như hàng vỉa hè thế kia chứ?  

Không để tâm đến đồng nghiệp của mình nữa, Lương Bình quay ngoắt mông, vẻ mặt đầy a dua nịnh hót đi tới đưa cho giám đốc Từ bản hợp đồng và chìa khóa xe: “Giám đốc Từ, thủ tục làm xong rồi ạ, bảo hiểm cũng đã làm cho anh, giờ anh có thể lái xe đi rồi đó”, vừa nói, Lương Bình nháy mắt với ông ta một cái, tình ý trong ánh mắt thì không cần phải nói nữa.  

“Ha ha, không cần vội, anh lại muốn xem người này sẽ định làm gì tiếp theo đây!”, giám đốc Từ hi hi cười khẩy, giơ tay ra véo trộm vào mông Lương Bình một cái.  

“Đúng thế, một thằng nghèo rớtt làm sao so được với giám đốc Từ chứ, em thấy giờ hắn đang cố ra vẻ oai thôi!”, Lương Bình đỏ mặt, và không bỏ lỡ một cơ hội đả kích Hoàng Hách nào.  

Nhưng đúng lúc này, Hoàng Hách lại chui từ trong xe ra. Anh nhìn giám đốc Từ và Lương Bình, khuôn mặt lộ ra sự trêu chọc: “Nếu tôi mua được thì sao?”.  

“Không thể nào! Loại khố rách áo ôm như mày mà mua nổi xe này á?”, Lương Bình cười khẩy phản bác luôn.  

“Đúng thế, nếu mày mà mua nổi, tao sẽ gọi mày là bố!”, giám đốc Từ cũng cười khẩy liên hồi: “Thằng cha kia, có dám cược với tao không, tao cũng chẳng cần gì của mày, nếu mày không mua nổi, thì quỳ xuống dập đầu với tao là được”.  

“Được, tôi đồng ý với ông!”, Hoàng Hách cười khẩy một tiếng, không cần nghĩ mà đồng ý luôn. Giám đốc Từ này đúng là một thằng ngu, vốn dĩ Hoàng Hách không định chấp loại người như ông ta, dù sao thế giới này lớn như vậy, ắt sẽ có những con chó sủa linh tinh, bản thân anh sao có thể lại chấp nhặt với chó chứ, nếu con chó này sủa quá ầm ĩ, thì Hoàng Hách không ngại giẫm cho một phát chết luôn.  

“Được, để tao xem xem loại nghèo rớt như mày dựa vào cái gì để mua nổi xe này!”, giám đốc Từ nói với vẻ mặt hung ác: “Nhưng tao nói trước, buộc phải thanh toán hết luôn trong tối nay”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.