“Á”, cô gái đột nhiên bị Hoàng Hách nắm chặt cổ tay, khuôn mặt không khỏi lộ vẻ sợ hãi. Một giây sau, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lộ ra vẻ đáng thương: “Ui da, anh làm đau tôi rồi”.
Nếu là một người đàn ông bình thường, khi nghe thấy một cô gái nói ra giọng điệu đó, e rằng sẽ mềm lòng ngay lập tức. Chỉ tiếc là cô ta lại gặp phải Hoàng Hách.
Hoàng Hách không phải là người lòng gan dạ sắt, nhưng đối với người muốn hại anh, tuyệt đối sẽ không nương tay.
“Ha ha, Bạch tiên sinh, cô thật biết giả vờ!”, trong mắt Hoàng Hách lộ ra vẻ sắc lạnh: “Không ngờ đường đường là Bạch tiên sinh một người phụ trách Ám Ảnh ở Hải Thành, lại là một cô gái xinh đẹp như vậy, thật là kỳ lạ, kỳ lạ quá đi”.
Hoàng Hách xuýt xoa khen ngợi, hai mắt lại nhìn chằm chằm vào cô gái, không bỏ lỡ một biểu cảm nào trên khuôn mặt cô ta.
“Anh làm cái gì đấy!”, cô gái nhíu mày, trên khuôn mặt lộ vẻ ấm ức, trong giọng nói có hơi nghẹn ngào: “Ui da, anh làm đau tôi rồi, mau buông ra!”.
Hoàng Hách không hề có ý buông ra, anh chỉ nhìn chằm chằm vào cô gái, nụ cười khẩy trên mặt càng lúc càng rõ rệt hơn: “Bạch tiên sinh, việc đến nước này, cô còn không thừa nhận sao?”.
Vừa nói, một tay còn lại của Hoàng Hách thò vào trong túi áo khoác, lấy ra một khẩu súng Đại Bàng Sa Mạc màu bạc.
Thấy khẩu Đại Bàng Sa Mạc này, cô gái đột nhiên yên tĩnh lại. Khuôn mặt vốn hoảng hốt lo sợ của cô ta, lúc này đã đổi sang vẻ bình tĩnh hoàn toàn trái ngược với tuổi tác của cô ta.
Cô ta nhìn Hoàng Hách, vẻ quyến rũ trong ánh mắt cũng mất đi, trở nên lạnh như băng: “Nói như vậy, nghĩa là mấy tên ăn hại kia đã chết rồi sao?”.
“Cuối cùng cô cũng chịu nhận rồi à?”, Hoàng Hách cũng không phủ nhận, vừa cất khẩu Đại Bàng Sa Mạc vào trong túi áo khoác, vừa dửng dưng nói: “Bạch tiên sinh, không ai có thể ngờ được một Bạch tiên sinh danh tiếng lẫy lừng lại là một cô gái xinh đẹp như vậy đấy”.
Thấy Hoàng Hách nói vậy, cô gái dường như đã không còn thấy lạ lẫm gì. Cô ta nhìn Hoàng Hách mỉm cười, đôi môi hơi động đậy: “Giờ có thể buông tay tôi ra được chưa anh đẹp trai?”.
Câu nói của cô ta vang lên, Hoàng Hách chỉ cảm thấy đầu anh như rầm lên một tiếng, tự nhiên dấy lên cảm giác muốn buông cô gái này ra.
Nhưng trong lúc quan trọng nhất, “Trường Sinh Tiên Kinh” trong cơ thể anh đột nhiên tự vận chuyển, khiến tinh thần Hoàng Hách trở nên tỉnh táo.
“Mê Hồn Thuật lợi hại quá đi!”, anh lạnh lùng nói, cầm cổ tay cô gái càng chặt hơn: “Bạch tiên sinh, suýt nữa thì bị cô lừa rồi”.
“Hi hi hi, thú vị thật đấy!”, cô gái thấy Hoàng Hách lại có thể thoát được ra khỏi Mê Hồn Thuật của cô ta ngay lập tức, trong mắt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, nhưng nhanh chóng vẻ kinh ngạc này được thay thế bằng nụ cười rạng rỡ: “Anh đẹp trai, anh nhìn tôi có xinh không?”.
Hoàng Hách nhíu mày, trong mắt tràn đầy thần sắc lóng lánh. Cô gái này thế mà vẫn không chịu thôi, đến lúc này rồi vẫn còn thi triển chiêu thức mê hoặc tương tự với anh! “Trường Sinh Tiên Kinh” từ từ vận chuyển, Vô Thượng Tiên Đồng nhìn rõ được sự vô căn cứ, Hoàng Hách cười khẩy nhìn cô thiếu nữ trước mặt mình, không có chút hiện tượng bị mê hoặc nào.
“Vui không?”, Hoàng Hách cười giễu cợt, trong tay đột nhiên dùng sức, kéo mạnh người cô gái. Ngay lập tức, cơ thể thon thả của cô gái bị Hoàng Hách kéo vào lòng anh.
Mềm mại thơm tho, dáng người bốc lửa, ôm vào lòng cảm giác vô cùng thoải mái. May mà Hoàng Hách có chuẩn bị sẵn, trong lòng tuy cũng có chút rung động. Nhưng lúc này Hoàng Hách không có chút thương hoa tiếc ngọc nào, một tay anh vẫn cầm chặt cổ tay cô gái, tay còn lại thì đưa lên cổ cô gái, tóm chặt lấy cổ cô ta. Với sức lực lúc này của Hoàng Hách, thêm vào luồng chân khí có sẵn, chỉ cần cô ta có bất kỳ động tác lạ nào, Hoàng Hách liền có thể bẻ gãy cổ cô ta ngay lập tức.
Bị Hoàng Hách nắm chặt cổ, mặt cô gái lúc này cuối cùng mới sa sầm lại.
“Ám Ảnh chỉ là một tổ chức sát thủ, người khác thuê chúng tôi, chúng tôi đương nhiên phải đi hoàn thành nhiệm vụ”, cô gái nói nói với giọng đắng chát: “Nếu anh muốn giết thì cứ giết, dù sao làm nghề này, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý có thể mất đi tính mạng bất cứ lúc nào rồi”.
Hoàng Hách nhìn vào gò má xinh đẹp của cô gái, đột nhiên nói: “Cô nói cho tôi biết ai đã thuê các cô, tôi sẽ tha cho cô một con đường sống”.
“Ha ha, anh giết tôi đi thì hơn!”, cô gái cười một cách bi thương: “Quy tắc của Ám Ảnh là tuyệt đối không tiết lộ bất kỳ thông tin gì liên quan đến chủ thuê, cho nên anh xác định là phí công vô ích đi”.
Ngập ngừng một lúc, cô gái lại nói tiếp: “Tôi chết rồi, ắt sẽ có một Bạch tiên sinh mới đến tiếp quản việc làm ăn của Ám Ảnh, đến lúc đó, chỉ cần chủ thuê không rút lại nhiệm vụ giết anh, Ám Ảnh sẽ không từ bỏ việc giết anh đâu!”.
Nhìn thần sắc hơi mang vẻ uy hiếp trên mặt cô gái, trong mắt Hoàng Hách lộ ra vẻ sắc lạnh: “Cô tưởng tôi không có cách nào cạy miệng của cô ra sao?”.
Trong mắt cô gái tràn đầy vẻ giễu cợt: “Anh định tra tấn tôi à? Vậy thì anh phải thất vọng rồi, là một người được Ám Ảnh đào tạo để quản lý, tôi đã trải qua huấn luyện như địa ngục”.
“Vậy sao, tôi không tin!”, hai mắt Hoàng Hách đột nhiên sáng lên, tỏa ra một tia sáng mãnh liệt: “Tiên Nhãn Nhiếp Hồn!”.