Thần Y Xuất Chúng

Chương 157: “Giờ anh có thể thả tôi ra chưa?”



Lúc này, trong lòng nữ tặc quả thực là như dẫn nổ một quả bom siêu mạnh, tức tới mức nổ tung.  

Tên đàn ông mặt dày đằng sau, đúng là một kẻ vô lại, siêu vô lại. Không những tấn công ngực cô ta, mà còn vênh váo, cứ bắt cô ta thề bằng được.  

“Thực sự là tức chết tôi rồi”, nữ tặc hận đến mức nghiến răng, nhưng đối mặt với đôi tay vô liêm sỉ của Hoàng Hách, cô ta chẳng có cách nào cả.  

Ai bảo chỗ đó của cô ta thực sự quá nhạy cảm chứ. Bị tay Hoàng Hách tóm như vậy, cô ta cứ như bị rút hết sức lực, căn bản không thể phản kháng gì được.  

Xấu hổ hơn nữa là, khi tay Hoàng Hách bóp như vậy, khiến cô ta xấu hổ nhận ra, trong cơ thể mình thế mà lại có một luồng nhiệt đang khởi động, hơn nữa, luồng nhiệt này đang dần tụ lại ở bộ phận kín đáo nào đó, khiến cô ta cảm nhận được chút ẩm ướt.  

“Hu hu hu, tôi thề, anh buông tôi ra”, cuối cùng, nữ tắc vô cùng tủi thân hét lên. Nếu còn để mặc tay Hoàng Hách túm cô ta, thì cô ta sợ mình sẽ làm trò hề ngay tại chỗ mất.  

“Nói như vậy sớm chẳng phải là được rồi sao, tôi cũng không muốn làm thế với cô”, Hoàng Hách tỏ vẻ đã được hời lại còn ra vẻ, khiến nữ tặc có cảm giác muốn cắn chết Hoàng Hách.  

“Tôi thề, chỉ cần…”, nói đến đây, nữ tặc đột nhiên yếu ớt hỏi: “Ừm… anh tên là gì?”.  

“Hoàng Hách”, Hoàng Hách hờ hững đáp lại.  

“Được, tôi thề, chỉ cần Hoàng Hách thả tôi ra, tôi sẽ không làm bất kì hành động nào hại anh, nếu không làm được, thì tôi…”, nói đến đây, nữ tắc hơi do dự.  

“Càng ngày càng xấu”, Hoàng Hách tốt bụng nhắc nhở: “Biến thành người xấu xí”.  

“Được”, không ngờ, nữ tặc thế mà lại đồng ý ngay, thậm chí không cả nghĩ đã nói luôn: “Nếu không làm được thì tôi sẽ càng ngày càng xấu, ngay lập tức biến thành kẻ xấu xí”.  

“Ừm, tốt lắm”, Hoàng Hách hài lòng gật đầu. Con gái đều thích đẹp, trở thành người xấu xí còn khó chấp nhận hơn việc giết họ.  

“Giờ anh có thể thả tôi ra chưa?”, nữ tặc nghiến răng, trong mắt tràn ngập lửa giận ngùn ngụt. Cô ta đã thề rồi, người đàn ông này thế mà vẫn túm cô ta không buông, tức quá đi.  

“Ờ, được”, Hoàng Hách vội vàng gật đầu, sau đó, tay anh cũng khẽ buông ra, buông núi đôi mềm mại kia ra.  

Cảm nhận được đôi bàn tay to lớn trước ngực đột nhiên buông ra, trong lòng nữ tặc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sức lực bị mất đi cũng chợt trở lại cơ thể.  

“Đồ lưu manh, tôi giết anh”, nữ tặc hét lên, đột nhiên lăn một cái kéo giãn khoảng cách với Hoàng Hách, sau đó đạp mạnh vào chỗ nào đó của Hoàng Hách.  

Cái thứ chết tiệt này, vừa nãy thế mà dám chọc vào mông mình, thực sự là quá xấu hổ.  

“Á, cái đồ xấu xa, vừa nãy còn thề, sao đã nuốt lời ngay được?”, Hoàng Hách hét to, đưa chân khí vào hai tay, vội vàng chặn trước “người anh em” của mình. Đùa à, đây là gốc rễ của việc ổn định cuộc sống của đàn ông, sao có thể bị đá được.  

“Bộp”.  

Chân nữ tặc đập mạnh vào tay Hoàng Hách, luồng sức mạnh đó đá cho Hoàng Hách liên tục lùi về sau nhiều bước, đến tận góc tường mới dừng lại.  

“Cái cô này, sao lại làm trái lời thề?”, Hoàng Hách tức giận hét. Nhưng trong lòng anh lại hơi thả lỏng. Một cú đá vừa nãy, nữ tặc không dùng nhiều chân khí lắm, chắc chỉ là muốn cho anh một bài học thôi. Nếu thực sự ra tay hết sức, thì một gã ngự khí tầng một như Hoàng Hách sao có thể chặn nổi.  

Nhưng ngay sau đó, giọng Hoàng Hách im bặt. Đến tận lúc này, cuối cùng anh đã nhìn thấy diện mạo thật của nữ tặc.  

Không ngờ, nữ tặc có thân hình quyến rũ, thế mà lại có gương mặt như này.  

Chỉ thấy trên trán nữ tặc có một cái bớt màu đỏ máu, khiến gương mặt vốn thanh tú của cô gái có vẻ hơi dữ tợn.  

“Thì ra trên mặt có cái này. Thảo nào cô ta lại thề dứt khoát vậy, cũng dám ngay lập tức làm trái lời thề. Người ta vốn đã rất xấu, cho nên không sợ xấu hơn”, trong lòng Hoàng Hách nghĩ đầy bi ai: “Thất sách, thất sách”.  

Hiện tại, làm sao để bảo vệ bản thân trước mặt nữ tặc trở thành vấn đề quan trọng nhất lúc này của Hoàng Hách.  

Phải biết là, mình vừa nãy sàm sỡ cô gái này.  

Thấy Hoàng Hách ngơ ngẩn nhìn má mình, nữ tặc đột nhiên dừng lại. Sắc mặt cô ta cực kì khó chịu, trong ánh mắt có vẻ cũng có cảm xúc vô cùng phức tạp. Từ cảm xúc của nữ tặc, Hoàng Hách đọc được mấy phần bất lực, mấy phần tự ti.  

“Ặc, cô này, thực sự xin lỗi”, không biết tại thấy cảm xúc đó trong ánh mắt cô gái, thái độ của Hoàng Hách lại không kiềm được dịu đi.  

Nữ tặc không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn Hoàng Hách. Nhưng ngay sau đó, nữ tặc lại giơ tay lên.  

Thấy động tác của nữ tặc, tim Hoàng Hách không kiềm được mà đập thịch. Cô gái này chắc không phải vì mình thấy dáng vẻ cô ta, mà muốn giết người diệt khẩu chứ? Chẳng phải mình chỉ bóp chỗ đó của cô ta xíu tôi sao, ừm, hình như còn chọc mông cô ta mấy cái, nhưng cũng không đến mức giết người diệt khẩu chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.