Thần Y Xuất Chúng

Chương 161: “Các anh đừng động vào cậu ấy!”



“A!”, không ít nữ sinh khi nhìn thấy vết thương trên người cậu thanh niên đều hét lên sợ hãi. Đến cả mấy tên đàn ông cũng mặt mày tái nhợt, hai chân run rẩy.  

Việc này cũng không thể trách họ, mà là vết thương trên người cậu thanh niên quả thật rất rợn người. Những thớ thịt đỏ tươi màu máu lúc này còn lộ cả ra ngoài vết thương, giống như các khe nứt trên đất lúc hạn hán vậy, cùng với máu không ngừng chảy ra, trông vô cùng dữ tợn.  

Hoàng Hách cau mày, anh thân là bác sĩ, có thể nhìn toàn diện hơn mọi người nhiều. Vết thương của người này có vết của đường khâu lưa thưa, có thể nhìn ra, vết thương này vốn dĩ đã được khâu lại, nhưng không biết do kỹ thuật khâu hay dùng vật liệu kém chất lượng, mà chỗ khâu đã hoàn toàn bị rách ra.  

Hoàng Hách đưa tay ra, muốn ấn chặt vết thương để cầm máu cho người này, nhưng vừa tiếp xúc với vết thương, Hoàng Hách đã lại cau mày. Là một bác sĩ, anh ngay lập tức cảm nhận được phần hông của người thanh niên này bị bẹp một cách bất thường, tay cửa ấn vào đã hơi lọt vào trong. Hiện tượng như thế này không thể nào xuất hiện trên cơ thể người bình thường được.  

“Chuyện này là thế nào?”, cặp lông mày của Hoàng Hách càng siết chặt hơn, một giây sau, anh vận hành Vô Thượng Tiên Đồng, nhìn về phía hông của người thanh niên. Vừa nhìn, Hoàng Hách liền nghẹn họng đờ người ra.  

Quả thận bên phải của người thanh niên này biến mất rồi.  

Lúc này, Hoàng Hách đột nhiên nhớ đến một mẩu tin trước đây. Một số học sinh không có tiền chỉ vì mua một chiếc điện thoại iPhone, mà lén đến chợ đen bán thận!  

“Thảo nào, người trước mặt này cũng vì mua một chiếc iPhone mà bán cả thận của mình”.  

Nghĩ đến đây, trong lòng Hoàng Hách không khỏi cảm thấy kinh hãi. Hồi trước lúc nghe thấy tin này, Hoàng Hách có phần không tin, cho rằng dù là kẻ ngốc thì cũng sẽ không vì một chiếc điện thoại iPhone mà lựa chọn làm tổn hại cơ thể của mình. Nhưng lúc này đây, Hoàng Hách đã tin rồi. Đây là đâu chứ? Chính là trước cửa đại lý iPhone đấy!  

Có điều lúc này, Hoàng Hách không có tâm trí để nghĩ những thứ đó, tình hình của cậu thanh niên trước mắt vô cùng nghiêm trọng, nếu như không gấp rút tiến hành cứu chữa, tính mạng của cậu thanh niên e rằng không giữ được.  

Nhưng giờ bên cạnh anh vốn không có công cụ để cứu chữa, muốn cứu cậu thanh niên thật sự có phần nan giải.  

“Xem ra, chỉ có thể cầm máu hết sức có thể, chỉ cần xe cấp cứu có thể đến kịp thời, thì cậu thanh niên này được cứu rồi!”, nghĩ bụng, Hoàng Hách ra tay nhanh như cắt, giơ ra điểm liên tiếp vào xung quanh vết thương, đóng các tĩnh mạch xung quanh vết thương lại.  

Lập tức, lượng máu chảy ra từ vết thương ít đi rất nhiều.  

“Chuyện gì vậy?”. Đúng vào lúc này, có mấy người từ trong đại lý iPhone lao ra, người đàn ông đi đầu thấy người thanh niên nằm dưới đất cau mày.  

“Cậu ta chảy rất nhiều máu!”, có người kinh hãi giải thích.  

“Cái gì?”, người đàn ông đi đầu cau mày, ánh mắt lộ ra vẻ độc ác: “Đúng là đen đủi, một lát nữa ông chủ của chúng tôi sẽ đến kiểm tra cơ sở này!”.  

Nói rồi, người này vẫy tay với mấy nhân viên của đại lý iPhone ở đằng sau nói: “Mấy người các cậu khiêng người này ra chỗ nào khuất mắt đi, đừng cản trở việc kinh doanh của chúng ta!”.  

“Nhưng cửa hàng trưởng Ngưu, hình như cậu ta bị thương rất nghiêm trọng!”, một nhân viên không nhịn được phản bác nói.  

“Bị thương có nghiêm trọng hay không thì liên quan chó gì đến chúng ta. Các cậu xem, cậu ta cũng đâu phải bị thương trong cửa hàng của chúng ta, cửa hàng chúng ta không có trách nhiệm gì cả!”, quản lý Ngưu tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Còn không mau khiêng cậu ta ra chỗ khác? Nếu lát nữa để ông chủ nhìn thấy, thì tôi đuổi việc hết!”.  

Mấy người nhân viên đằng sau nhìn nhau, cuối cùng nhìn cửa hàng trưởng Ngưu đang tức tối, chỉ đành gật đầu. Dù sao thì lợi nhuận của cửa hàng này cũng không tồi, bọn họ làm việc ở đây cũng có những thu nhập bất chính, nếu như vì chuyện này mà bị đuổi việc, vậy thì thật không đáng.  

Thế là, những người này chỉ đành đi đến chỗ cậu thanh niên đang chảy máu, định khiêng người này lên.  

“Các anh đừng động vào cậu ấy!”, Hoàng Hách lạnh lùng ngăn cản những người này, trong mắt đầy sự phẫn nộ.  

Những lời cửa hàng trưởng Ngưu đó nói, Hoàng Hách nghe rõ từng câu từng chữ. Anh không ngờ, vị cửa hàng trưởng Ngưu này lại tàn nhẫn như thế, mắt thấy cậu thanh niên thê thảm thế này, nhưng cửa hàng trưởng Ngưu lại không có chút thương tình nào cả, ngược lại còn la lối muốn khiêng cậu thanh niên này ra chỗ khác.  

Nghe thấy Hoàng Hách lên tiếng, mấy người nhân viên đều dừng lại, quay đầu nhìn cửa hàng trưởng Ngưu.  

Cửa hàng trưởng Ngưu thấy nhân viên của mình bị người khác ngăn lại, sắc mặt bỗng trở nên không tốt.  

Anh ta nhìn Hoàng Hách, trong ánh mắt hiện rõ vẻ uy thế của người trên đối với kẻ dưới: “Mày là bạn của thằng này à? Mau lôi bạn mày đi đi, mẹ kiếp, đừng để nó chết ở trước cửa hàng của tao!”.  

Nghe cửa hàng trưởng Ngưu nói thế, sự phẫn nộ trong mắt Hoàng Hách càng lớn hơn.  

Có điều, tạm thời anh vẫn kìm nén sự tức giận trong lòng, nói: “Không được, tình hình của cậu ta bây giờ không thể di chuyển. Nếu di chuyển bừa bãi, nói không chừng sẽ làm vết thương rách ra lần nữa, đến lúc đó tình hình bệnh nhân nhất định càng nguy hiểm hơn”.  

“Mày bảo không được di chuyển là không thể di chuyển sao?”, cửa hàng trưởng Ngưu thấy Hoàng Hách phản bác mình, mặt đầy vẻ uy hiếp gào lên: “Mau chuyển đi chỗ khác, lát nữa ông chủ cua bọn tao còn đến kiểm tra cửa hàng, nếu như để ông chủ của bọn tao nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ tức giận!”.  

Hoàng Hách vẫn lắc đầu, ánh mắt đầy vẻ kiên định: “Không được, trước khi xe cấp cứu đến, không ai được động vào cậu ấy! Giờ các anh di chuyển cậu ấy, chẳng khác nào mưu sát!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.