Thần Y Xuất Chúng

Chương 164: Đều là lỗi của cháu hết!”



“Mấy người giữ chặt bệnh nhân nhé!”, lão trương nói lớn một tiếng: “Tôi bắt đầu đây!”.  

Vừa nói, lão Trương lên số, đạp mạnh ga, chiếc xe cứu thương đồ sộ lao lên như con hổ sổ lồng đâm nhanh về phía chiếc Mercedes việt dã ngay gần đó.  

“Bíp bíp bíp!”, Từ Đức Thắng thấy chiếc xe cứu thương đang đâm mạnh tới, lập tức sợ tái mặt như mất hồn, vội vàng ấn còi liên tục. Nhưng còn chưa chờ cho còi xe kêu được vài tiếng, chiếc xe cứu thương đó đã đâm sầm vào đầu xe Mercedes.  

“Rầm!”.  

“Rầm!”  

Những tiếng hỗn độn vang lên, Từ Đức Thắng chỉ cảm thấy ông ta như thể ngồi trên chiếc tàu lượn siêu tốc, đã không thể kiểm soát được cơ thể mình. Khi bị đầu xe cứu thương đồ sộ này đâm vào, chiếc Mercedes của ông ta giống như một con cừu non vậy, bị đâm cho lùi ra phía sau, nếu không phải gầm xe của ông ta thấp, thì e rằng đã bị đâm cho lật xe ngay rồi.  

“Đi thôi!”, thấy chiếc Mercedes đã bị đâm sang một bên, để lại một lối đi vừa đủ cho xe cứu thương, Hoàng Hách nói nhỏ một tiếng, sau đó chỉ huy xe cứu thương rời khỏi con đường này, đi nhanh về phía bệnh viện.   

“Chết tiệt, xe mới của mình!”, Từ Đức Thắng nhảy ra khỏi chiếc xe yêu quý của ông ta, thấy đầu xe bị đâm móp méo hết, bất giác kêu khóc: “Hoàng Hách, tao với mày không đội trời chung!”.  

Cả quãng đường đi nhanh như bay, xe cứu thương đến bệnh viện một cách nhanh chóng. Vì tình hình khẩn cấp, cánh cửa chính của bệnh viện đã được mở sẵn và các y bác sĩ đều đứng chờ đợi, xe cứu thương vừa dừng lại, các y bác sĩ liền chạy đến vây quanh, khênh người thanh niên trên xe xuống, rồi đẩy thẳng vào phòng phẫu thuật.  

“Ca phẫu thuật này ai mổ chính?”, Hoàng Hách kéo một y tá lại hỏi.  

“Là bác sĩ Quách Lai!”, y tá vội vàng nói một câu rồi đuổi theo bệnh nhân.  

Hoàng Hách nghĩ một lúc, cũng nhanh chân đi về phía phòng phẫu thuật. Tình hình của người thanh niên vô cùng nguy hiểm, nhỡ xảy ra tình huống nguy cấp, anh cũng có thể ứng cứu kịp. Với y thuật của Y Tiên Truyền Thừa, thêm vào có đầy đủ dụng cụ và thuốc, thì cứu sống người thanh niên này cũng không phải chuyện khó.  

Đối với việc Hoàng Hách muốn vào phòng phẫu thuật, trong bệnh viện không hề có tiếng phản đối nào. Nhất là Quách Lai, vô cùng tán thành. Anh ấy từng nhìn thấy y thuật của Hoàng Hách, có Hoàng Hách ở đây, trong lòng anh ấy càng cảm thấy tự tin hơn.  

“Thật là quá đáng, sau khi những người này cắt quả thận bên phải của bệnh nhân xong, thế mà lại chỉ xử lý qua loa, giờ vết thương đã bị nhiễm trùng nặng”, trong quá trình phẫu thuật, Quách Lai quan sát vết thương của người thanh niên, trong mắt đầy vẻ phẫn nộ: “Nhất định là do phòng khám tư kia làm ra, mấy người này vì tiền mà việc tàn nhẫn nào cũng làm được!”.  

Hoàng Hách nhìn nhất cử nhất động của Quách Lai, cũng không nói gì. Nơi nào cũng có phòng khám tư, nhiều vô số kể. Chỉ vì lợi nhuận trong đó quá nhiều, nên mới khiến nhiều người bí quá hóa liều mở ra các phòng khám tư lừa đảo.  

Sau đó, Quách Lai cũng không ca thán nữa, khi chính thức bắt đầu tiến hành phẫu thuật, Quách Lai vô cùng nghiêm túc. Nhất là cuộc phẫu thuật vô cùng nguy hiểm như thế này, anh càng như vậy hơn.  

Trong quá trình phẫu thuật cũng xảy ra nhiều biến đổi bất ngờ, người thanh niên mấy lần rơi vào nguy hiểm, may mà Hoàng Hách kịp thời dùng thuật châm cứu ổn định được tình hình của người thanh niên, thêm vào phẫu thuật ngoại khoa của Quách Lai, cuối cùng người thanh niên cũng được kéo về khỏi Quỷ Môn Quan.  

Ca phẫu thuật diễn ra tổng cộng tám tiếng đồng hồ. Khi Quách Lai và Hoàng Hách tràn đầy mệt mỏi bước ra khỏi phòng phẫu thuật, một người phụ nữ tóc bạc liền lao đến, quỳ xuống trước mặt Quách Lai, òa khóc nói: “Bác sĩ, bác sĩ phải cứu con trai tôi, nó mới chỉ 25 tuổi thôi! Nếu nó chết đi, thì bà già tôi cũng không muốn sống nữa”.  

Thấy người phụ nữ này khóc lóc, Quách Lai vội vàng đỡ dậy, liên tục nói: “Chị yên tâm, con trai chị đã qua cơn nguy hiểm rồi, lát nữa sẽ chuyển tới phòng ICU quan sát vài ngày. Đây là bác sĩ Hoàng Hách, hôm nay nếu không có bác sĩ Hoàng Hách kịp thời cầm máu cho con trai chị, thì e rằng con trai chị đã không qua khỏi rồi”.  

“Bác sĩ Hoàng Hách, cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ!”, người phụ nữ đang định lại quỳ xuống thì Hoàng Hách đã nhanh tay đỡ dậy, nhẹ nhàng nói: “Cô à, cứu người là thiên chức của bác sĩ chúng cháu. Cô yên tâm, cuộc phẫu thuật của con trai cô rất thành công, chắc sẽ nhanh tỉnh lại thôi”.  

“Hu hu hu, thằng ranh này, sao lại nghĩ quẩn vậy chứ!”, người phụ nữ bịt miệng khóc lớn: “Sao lại nghĩ đến chuyện đi bán thận hả! Đúng là tức chết đi được!”.  

“Thịch!”.  

Đúng lúc này, cô gái đứng bên cạnh người phụ nữ đột nhiên quỳ gối thịch một cái trước mặt người phụ nữ, hai mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào nói: “Hu hu hu, đều tại cháu, cô ơi, cháu xin lỗi cô, cũng xin lỗi anh Đại Tráng!”.  

Ánh mắt của Hoàng Hách và Quách Lai đều nhìn vào cô gái này, ánh mắt bất giác nheo lại. Chỉ thấy cô gái này cũng đang mặc quần áo bệnh nhân, rõ ràng cũng là bệnh nhân của Bệnh viên Nhân Dân. Hoàng Hách nheo mắt nhìn, liền thấy chiếc vòng bệnh nhân được đeo trên tay cô gái, trên đó có chữ Khoa ung bướu.  

“Hu hu hu, nếu không phải vì để gom tiền viện phí cho cháu, anh Đại Tráng cũng sẽ không nghĩ đến việc bán thận!”, cô gái khóc rất đáng thương, khiến người khác không kìm được lòng thương hại.  

“Nếu không phải mấy hôm trước cháu nhắc đến điện thoại Iphone, anh Đại Tráng cũng sẽ không bỏ cả nghỉ ngơi để đến cửa hàng Iphone xếp hàng, đều là lỗi của cháu, hu hu hu, đều là lỗi của cháu hết!”.  

Cô gái khóc vô cùng thảm thương, khiến Hoàng Hách không khỏi động lòng.  

Lúc này anh cũng hiểu được mình đã hiểu nhầm người thanh niên tên là Đại Tráng kia, thì ra người này bán thận không phải vì bản thân, mà là vì cô gái trước mặt đây.  

Tự nhiên Hoàng Hách lại nghĩ đến anh lúc còn đang yêu Trương Mộng Mộng, lúc đó chẳng phải anh cũng giống như Đại Tráng sao, vì người mình yêu có thể hi sinh tất cả.  

“Haiz, nếu đã để tôi biết được rồi, thì tôi sẽ giúp mọi người vậy!”, có sự đồng cảm này, Hoàng Hách tự nói thầm trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.