Thần Y Xuất Chúng

Chương 177: Sao như vậy được, đây là trách nhiệm của tôi mà”,



Hoàng Hách gọi điện cho Lý Yên, sau khi được Lý Yên sắp xếp, hai vợ chồng Hứa Tịnh được chuyển đến phòng bệnh VIP.  

Phòng bệnh VIP vốn chỉ dành riêng cho những vị lãnh đạo và những người có tiền có quyền, cho dù các phòng khác đã kín người, bệnh viện vẫn sẽ để riêng phòng VIP đó ra. Nhưng dưới sự sắp xếp của một phó giám đốc như Lý Yên, hai vợ chồng Hứa Tịnh được vào ngay phòng bệnh VIP mà không gặp chút khó khăn nào.  

Căn phòng rất lớn, bên trong vốn chỉ có một giường bệnh, vì Hứa Tịnh và Tưởng Kiệt là hai vợ chồng, nên chẳng có gì cần tránh cả, bệnh viện cho thêm luôn một chiếc giường tới. Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho hai vợ chồng Hứa Tịnh xong, Hoàng Hách khuyên nhủ hai người một lượt rồi rời đi.  

Tình trạng vết thương của hai người vô cùng nghiêm trọng, nhất là Tưởng Kiệt, hai chân gần như tàn phế, vì muốn không để lại di chứng, Hoàng Hách buộc phải nhanh chóng chữa trị cho anh ấy. Lái con xe Maybach của mình, Hoàng Hách đi thẳng đến Dưỡng Hư Đường.  

Ông Liễu đích thân đón tiếp Hoàng Hách, vừa định nói với Hoàng Hách chuyện buổi đấu giá, lại bị Hoàng Hách ngắt lời luôn. Khi được Hoàng Hách yêu cầu, ông Liễu liền mở mật thất của Dưỡng Hư Đường ra, để Hoàng Hách tùy ý sử dụng.  

Sau khi Hoàng Hách lấy một vài nguyên liệu thuốc từ Dưỡng Hư Đường xong, liền đi vào trong mật thất bắt đầu luyện chế thuốc.  

Nửa ngày sau, Hoàng Hách mới ra khỏi mật thất. Anh lúc này, sự lo lắng trên khuôn mặt đã giảm đi không ít, vùng giữa hai lông mày nở một nụ cười.  

Thời gian nửa ngày, Hoàng Hách dựa vào nội dung trong Y Tiên Truyền Thừa, luyện chế thành công hai loại thuốc. Một loại là có thể nhanh chóng khôi phục vết thương, đồng thời xóa sẹo, làm trắng da. Một loại khác có tác dụng nối gân nối cốt một cách kỳ diệu, chỉ cần xương vẫn ở trong thịt, thì có thể nhanh chóng nối được ngay.  

Tóm lại chỉ có một câu, sản phẩm của Y Tiên, chỉ có thể là tuyệt phẩm!  

“Hoàng Hách, xem ra cậu đã luyện chế thành công rồi đúng không?”, ông Liễu đứng ở cửa chờ Hoàng Hách, thấy bộ dạng vui mừng ra mặt của Hoàng Hách, bất giác ha ha cười lớn.  

“Cũng may đã thành công!”, do luyện chế thành công, trong lòng Hoàng Hách liền bình tĩnh hẳn, cũng cười ha ha nói: “Vừa rồi cháu đang lo lắng quá, nếu có gì bất kính mong ông bỏ qua cho ạ”.  

“Không sao”, ông Liễu mỉm cười xua tay: “Hoàng Hách, ngày kia sẽ có buổi bán đấu giá, cậu nhất định phải đến nhé”.  

“Ông yên tâm, cháu nhất định sẽ tới”, Hoàng Hách gật đầu đồng ý. Buổi bán đấu giá này sẽ đem đến cho anh một số tiền khủng khiếp, Hoàng Hách sao có thể không đến chứ.  

“Còn nữa, Cường Thân Thang của cậu sau khi đến tay gia tộc, nhận được phản ứng rất mãnh liệt, được gia tộc chủ động sắp xếp, nên một lô nguyên liệu thuốc cho Cường Thân Thang đã được vận chuyển đến, Hoàng Hách nếu cậu có thời gian, thì đến luyện chế thêm nhé”, khi nói đến đây, tia sáng trong mắt ông Liễu lóe lên, tràn đầy vẻ khao khát.  

Nhìn bộ dạng của ông Liễu, Hoàng Hách biết ngay Cường Thân Thang e rằng đã làm chấn động trong gia tộc họ Liễu. Dù sao nhà họ Liễu là một gia tộc lớn, có không ít con cháu, nên chút Cường Thân Thang đó rõ ràng không đủ để phân chia. Hơn nữa, cho dù mỗi người đều nhận được Cường Thân Thang, sau khi cảm nhận được hiệu quả tuyệt đỉnh của Cường Thân Thang, e là đều sẽ mong muốn có được thêm một bát nữa.  

“Mấy hôm nay cháu hơi bận, chờ buổi đấu giá kết thúc rồi tính nhé”, vừa nghĩ đến chuyện sắp tới anh phải làm, Hoàng Hách liền lắc đầu nói.  

“Cũng được, chờ xem giá cả trên buổi đấu giá rồi tính. Đến lúc đó, nếu cậu vẫn muốn bán, nhà họ Liễu chúng tôi ngoài phần nhận được ra, vẫn muốn mua thêm của cậu một chút bằng giá cao nhất trong buổi đấu giá”, ông Liễu cuối cùng nói ra mục đích của mình.  

Đối với yêu cầu này của ông Liễu, Hoàng Hách không hề cảm thấy ngạc nhiên. Thứ tốt như Cường Thân thang, ai mà không muốn kiếm thêm chứ. Nhà họ Liễu muốn mua thêm một lô nữa cũng là chuyện bình thường.  

Hai người nói thêm vài câu rồi Hoàng Hách liền chào tạm biệt. Lúc này trời đã gần tối, từ sáng đến giờ, Hoàng Hách chưa từng nghỉ lúc nào cả, chứ đừng nói đến chuyện ăn cơm, may mà Hoàng Hách có chân khí của “Trường Sinh Tiên Kinh” nuôi dưỡng cơ thể, nên cũng không cảm thấy đói gì.  

Đi nhanh về bệnh viện, Hoàng Hách liền đi thẳng đến phòng bệnh.  

Vào trong phòng bệnh, đúng lúc nhìn thấy một cô y tá đang thay thuốc cho Hứa Tịnh, thấy Hoàng Hách đi vào, khuôn mặt cô y tá bất giác nở một nụ cười ngọt ngào: “Bác sĩ Hoàng Hách, anh đến rồi à?”.  

Hoàng Hách hơi sững sờ, đây chẳng phải là cô y tá nhét tờ giấy vào tay anh khi ở trong phòng làm việc của Lý Yên sao. Nhìn thấy nụ cười ngại ngùng trên mặt cô ấy, Hoàng Hách bất giác dấy lên cảm giác khó xử: “Khụ, sao lại là cô thay thuốc vậy, tôi nhớ là cô không thuộc khu phòng bệnh mà”.  

“Là thế này, phó giám đốc Lý bảo tôi đến chăm sóc riêng cho hai bệnh nhân này”, cô y tá giải thích.  

Nghe thấy lời nói của cô y tá, Hoàng Hách không khỏi cảm thấy ấm áp. Cô nhóc Lý Yên này làm như vậy chắc chắn là vì mối quan hệ của hai người này với anh, nên mới chuẩn bị sẵn cả nhân viên y tế riêng nữa.  

Ngập ngừng một lúc, Hoàng Hách nhìn cô y tá đó nói: “Cảm ơn cô nhé, nhưng cô đừng thay thuốc cho bệnh nhân vội, lát nữa tôi sẽ đích thân thay thuốc cho họ”.  

“Sao như vậy được, đây là trách nhiệm của tôi mà”, cô y tá lắc đầu lia lịa.  

“Yên tâm đi, đừng quên tôi là bác sĩ đấy nhé”, Hoàng Hách cười híp mắt nói: “Việc ở đây cứ giao cho tôi là được”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.