Thần Y Xuất Chúng

Chương 186: “Anh được ra từ lúc nào thế?”



“Độc Hạt Bang không đơn giản như vậy đâu, tôi có thể nói với cậu rằng, phía sau Độc Hạt Bang còn có thế lực võ lâm không hề yếu kém, nếu thực sự làm cho bọn họ tức giận, thì cậu sẽ gặp nguy hiểm đấy”, giọng nói của Lộ Phi trở nên nghiêm túc: “Cậu đánh cũng đã đánh rồi, gây lộn cũng gây lộn rồi, việc tiếp theo đây giao cho tôi xử lý đi, cậu yên tâm, pháp luật rất công bằng, những người đã làm hại bạn của cậu, đều sẽ bị pháp luật trừng trị. Hơn nữa, Độc Hạt Bang kể cả có hống hách đi chăng nữa, cũng không dám chống đối đất nước đâu!”.  

Hoàng Hách cứ thế ngồi im lắng nghe.  

Một lúc sau, Hoàng Hách thở dài một hơi nói: “Thôi được, bí thư Lộ, tôi tin anh!”.  

“Nhưng...”, Hoàng Hách đột nhiên đổi chủ đề: “Còn cả Từ Đức Thắng, buộc phải tính vào nữa, nếu bí thư Lộ không làm được, tôi sẽ tự làm theo cách của tôi, đây là giới hạn của tôi rồi!”.  

Dường như cảm nhận được vẻ kiên quyết của Hoàng Hách, Lộ Phi cũng im lặng một lúc, như thể cũng đang do dự có nên hay không.  

Hoàng Hách im lặng nhìn anh ta, không hề giục giã.  

“Được, tôi đồng ý với cậu. Nhưng chuyện này tôi cần thời gian vài ngày, cậu cũng biết là, Từ Đức Thắng là nhà đầu tư của Hải Thành, nếu nói bắt là bắt, thì có rất nhiều người sẽ không đồng ý!”, cuối cùng Lộ Phi cũng thỏa hiệp.  

“Bí thư Lộ, tôi tin anh!”, Hoàng Hách đột nhiên đứng dậy, khuôn mặt nở một nụ cười rạng rỡ.  

Nhìn thấy nụ cười của Hoàng Hách, Lộ Phi đột nhiên vỗ vào đùi một cái, nói giọng đầy quở trách: “Hình như tôi ngửi thấy có mùi âm mưu thì phải”.  

Hoàng Hách cười hi hi, đi lên trước bắt tay với Lộ Phi nói: “Làm gì có chuyện đó, tôi còn phải cảm ơn bí thư Lộ đã trượng nghĩa ra tay đấy. Vậy được rồi, ở đây hình như không còn chuyện của tôi nữa, mớ hỗn loạn còn lại này nhờ bí thư Lộ xử lý nhé”.  

Vừa nói, Hoàng Hách vẫy tay chào bí thư Lộ, rồi định đi ra phía cửa quán bar.  

“Chờ đã!”, Lộ Phi đột nhiên gọi lại. Nghe thấy Lộ Phi gọi, mấy chiến sĩ cảnh sát vũ trang đột nhiên giơ tay ra, định chặn Hoàng Hách lại.  

“Lui cả đi!”, Lộ Phi trách lên một tiếng, sau đó nói với Hoàng Hách: “Hoàng Hách, ngày mai bố tôi sẽ ra viện, tối mai nếu cậu rảnh thì đến nhà tôi ăn cơm nhé, tôi giới thiệu cho cậu làm quen với một người”.  

“Được bí thư Lộ, ngày mai tôi nhất định sẽ tới”, Hoàng Hách vẫy tay chào Lộ Phi, lên tiếng đồng ý luôn. Nói thế nào đi nữa, hôm nay Lộ Phi đến đây coi như thay anh chịu trách nhiệm về việc lần này, đồng thời cũng tỏ rõ lập trường với Độc Hạt Bang, Hoàng Hách có Lộ Phi chống lưng, cho dù Độc Hạt Bang muốn trả thù Hoàng Hách thật, cũng phải suy nghĩ đến thực lực của Lộ Phi trước mới được.  

Nhìn bóng dáng rời đi của Hoàng Hách, khuôn mặt Lộ Phi bất giác lộ vẻ kỳ lạ: “Cậu Hoàng Hách này, xem ra đúng là không đơn giản đâu”.  

Đúng lúc này, một viên cảnh sát vũ trang chạy đến báo cáo: “Thủ trưởng, hãy chỉ đạo nhiệm vụ tiếp theo đi ạ!”.  

“Tiếp tục khám xét, điều tra thật kỹ vào, không được bỏ qua bất cứ chi tiết nào, tìm hiểu rõ ngọn ngành ắt sẽ có kết quả huy hoàng”, Lộ Phi khoát tay đầy khí thế của một người lãnh đạo giang sơn.  

...  

Rời khỏi “Quán bar Lãng Tử”, Hoàng Hách đi thẳng tới bệnh viện thăm Hứa Tịnh và Tưởng Kiệt. Nhưng nhìn bọn họ đều đang ngủ say, Hoàng Hách cũng không làm phiền nữa.  

Rời khỏi phòng bệnh, Hoàng Hách định về nhà, nhưng vừa đi đến đại sảnh của khu giường bệnh, đột nhiên có một người gọi anh lại.  

Hoàng Hách quay đầu lại nhìn, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên.  

“Ngô Khánh, là anh sao!”, Hoàng Hách cười ha ha nói.  

Thì ra người vừa gọi Hoàng Hách chính là Ngô Khánh, người mà lúc trước có nhét vào túi anh một viên đá thô ngọc bích.  

“Ha ha, đúng là anh rồi bác sĩ Hoàng Hách!”, người đó cầm túi đồ ăn đêm, chạy đến trước mặt Hoàng Hách, cảm kích nói: “Bác sĩ Hoàng Hách, một lần nữa cảm ơn anh đã cứu đại ca tôi!”.  

“Ha ha, có gì đâu”, Hoàng Hách cười nói: “Anh được ra từ lúc nào thế?”.  

“Sáng nay, nói cũng lạ, sáng nay tự nhiên đồn cảnh sát thả chúng tôi ra, tôi hỏi nguyên nhân bọn họ cũng không nói”, Ngô khánh vui mừng nói: “Giờ thì tốt rồi, lại có thêm người chăm sóc đại ca, chị dâu cũng sẽ đỡ vất vả hơn”.  

Hoàng Hách mỉm cười gật đầu, trong lòng anh thừa hiểu rõ vì sao bọn Ngô Khánh lại được ra ngoài. Lần trước sau khi Hoàng Hách dùng Dung Huyết Tán dạy cho người của Thanh Long Đường một bài học, tuy không biết cụ thể bên trong Thanh Long Đường thế nào, nhưng từ tình hình im hơi lặng tiếng của Thanh Long Đường đợt này cũng đủ thấy Dung Huyết Tán nhất định đã có kết quả, thế nên mới khiến Thanh Long Đường hoàn toàn rụt cổ lại. Không có áp lực của Thanh Long Đường, đồn cảnh sát đương nhiên sẽ thả bọn Ngô Khánh ra thôi.  

“Ra ngoài là tốt rồi, ra ngoài là tốt rồi!”, Hoàng Hách không nói thẳng ra, chỉ gật đầu nói: “Các anh được ra ngoài rồi, thì đại ca của các anh cũng đỡ lo lắng nhiều, như vậy cũng tốt cho việc hồi phục của anh ấy”.  

“Đúng vậy, thấy chúng tôi trở về, chị dâu nói rằng đại ca cũng hay cười hơn”, Ngô Khánh cũng cảm nhận được và gật đầu, sau đó nói tiếp: “Mấy anh em chúng tôi đang chuẩn bị tìm một công việc ở gần đây, vừa là để tiện chăm sóc đại ca, mặt khác cũng có thể giải quyết được tiền chữa trị của đại ca”.  

“Các anh muốn tìm việc sao?”, ánh mắt của Hoàng Hách đột nhiên nheo lại: “Ngày mai tôi sẽ trả lại viên đá kia cho các anh, bán được không ít tiền đâu, như vậy tiền viện phí của đại ca cũng không cần lo lắng nữa”.  

“Không không không!”, Ngô Khánh xua tay liên tục nói: “Sáng nay đại ca đã nói rồi, làm người phải biết cảm ơn, tính mạng của đại ca là do anh cứu, viên đá đó cho dù thế nào chúng tôi cũng không được lấy”.  

“Ha ha, tôi nói sẽ trả lại cho các anh thì sẽ trả lại, lúc này đại ca các anh cũng đang cần tiền để dùng”, Hoàng Hách lắc đầu bật cười, có đánh giá cao hơn về Ngô Khánh, ít nhất người này không phải là người tham lam.  

“Haiz, hay là để tôi hỏi lại đại ca đã!”, Ngô Khánh gãi đầu, trông rất lưỡng lự.  

“Được rồi, đừng nghĩ nữa”, Hoàng Hách nói tiếp: “Mấy anh em các anh định tìm công việc gì vậy?”.  

“Haiz, mấy anh em chúng tôi cũng không có học hành gì, cũng chỉ có chút thể lực, chắc là đi làm ở công trường hoặc làm nhân viên phục vụ với bảo vệ cho khách sạn thôi”, Ngô Khánh cười khổ nói.  

“Ừ, nếu đã như vậy, tôi cũng có một chuyện phải nói với các anh”, Hoàng Hách nhìn Ngô Khánh, cười ha ha nói: “Nếu các anh đồng ý thì đi làm cho tôi đi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.