Thần Y Xuất Chúng

Chương 21: Quỳ Xuống Gọi Tôi Là Ông Nội Đi 1





“Để tôi thử xem!”, Hoàng Hách nhìn Quách Lai, trịnh trọng nói.
Sắc mặt Quách Lai do dự, dường như không thể quyết định.

Những trường hợp chết người do không cứu chữa được xảy ra rất thường xuyên, nhưng nếu để một bác sĩ thực tập tham gia phẫu thuật, tính chất sẽ không còn như vậy nữa.

Nếu bị người ta cố tình phóng đại sự việc, nói bệnh viện coi thường tính mạng, để một bác sĩ thực tập tham gia phẫu thuật nên dẫn đến bệnh nhân tử vong, bệnh viện sẽ chịu một luồng dư luận rất lớn.
“Xí, cậu sao”, Vương Húc Minh cười khẩy với vẻ coi thường: “Cậu cũng không nhìn lại thân phận của mình đi, bác sĩ thực tập!”.
Anh ta cho rằng y thuật có quan hệ mật thiết với tuổi tác.

Như anh ta đây một người đã làm bác sĩ hơn hai mươi năm, từng gặp rất nhiều trường hợp phức tạp, nên y thuật tự nhiên cũng giỏi lên.


Nhưng một bác sĩ thực tập vừa mới tốt nghiệp ra trường như Hoàng Hách, làm gì biết y thuật gì chứ.
“Anh không làm được, không có nghĩa là người khác không làm được!”, Hoàng Hách lạnh lùng nhìn Vương Húc Minh, rồi lại lên tiếng: “Y thuật vốn kèm theo kỳ tích, nếu đến một bác sĩ mà không có can đảm theo đuổi kỳ tích, thì y thuật có cao đến mấy cũng chỉ là một lang băm thôi!”.
Lời nói của Hoàng Hách âm vang từng chữ một, như tiếng sấm dội trong tim mọi người.

Mọi người nghe xong như được ngộ ra điều gì đó, nên ánh mắt nhìn Hoàng Hách cũng thêm nhiều phần khâm phục.

Không cần biết y thuật của Hoàng Hách như thế nào, chỉ cần dựa vào anh có thể nói ra câu này cũng đủ khiến mọi người khâm phục.
Chỉ có mình Vương Húc Minh tức tối, câu nói này của Hoàng Hách chẳng phải là gián tiếp chửi anh ta là lang băm hay sao, Vương Húc Minh tức giận nhìn Hoàng Hách: “Được, được, được, kỳ tích đúng không, bác sĩ Hoàng Hách, hôm nay nếu cậu có thể cứu sống được người này, mẹ nó chứ tôi sẽ quỳ xuống gọi cậu là ông nội!”
“Được, anh nói đấy nhé!”, Hoàng Hách mỉm cười nói: “Y tá, có kim bạc dùng trong Đông y không?”.
Y tá tiếp dụng cụ nhìn Quách Lai, Quách Lai do dự một lúc nói: “Đi lấy đi”.
Tuy kim bạc là dụng cụ trong Đông y, nhưng Bệnh viện Nhân dân dù sao cũng là bệnh viện lớn đứng nhất nhì ở Hải Thành, nên đương nhiên là có, một lúc sau, y tá tiếp dụng cụ lấy một bọc kim bạc đưa cho Hoàng Hách.
Hoàng Hách cầm một cây kim lên, nhìn một lát, chất lượng tuy bình thường nhưng cũng đủ dùng.
Mọi người đều không nói gì nữa, im lặng nhìn Hoàng Hách.

Vương Húc Minh cười khẩy, nhìn Hoàng Hách cầm kim, vẻ khinh thường trên khuôn mặt lại càng rõ hơn.

Là một chuyên gia trong lĩnh vực Tây y, anh ta luôn coi thường Đông y, một ca bệnh đến Tây y còn không cứu được, thì làm gì có chuyện chỉ dựa vào mấy cây kim bạc mà cứu được chứ.
Đứng trên bàn phẫu thuật, tay cầm một cây kim bạc, ánh mắt của Hoàng Hách sáng ngời, lập tức, kinh lạc mạch tượng bên trong cơ thể của người đàn ông trung niên này hiện rõ trong mắt Hoàng Hách.
Hoàng Hách im lặng nhìn, cây kim bạc trong tay mãi vẫn chưa cắm xuống.
“Không dám làm chứ gì, biết ngay cậu chỉ ra oai thôi mà!”, Vương Húc Minh tóm lấy mọi cơ hội để nói mỉa.


Nhưng không ai để ý anh ta cả, mọi người đều chăm chú nhìn Hoàng Hách, im lặng chờ động tác tiếp theo của Hoàng Hách.
Đúng lúc này, Hoàng Hách đột nhiên cử động!
Chỉ thấy cây kim bạc trong tay anh vạch lên một đường sáng, như thể sao chổi vụt qua rồi rơi mạch vào ngực người đàn ông trung niên.
“Nhanh quá!”, Quách Lai không kìm được hít ngược vào một hơi.

Nhưng anh ấy còn chưa kịp định thần lại, Hoàng Hách đã cầm cây kim bạc thứ hai châm xuống, sau đó là cây kim thứ ba, thứ tư…
Hơn mười cây kim cắm xuống nhanh như mưa, như thể vừa có một cơn mưa sao băng vậy.
“Hừ, ra vẻ thôi!”, Vương Húc Minh lạnh lùng hắng giọng, nhưng trong ánh mắt lại có chút kinh ngạc.

Anh ta coi thường Đông y, nhưng là một bác sĩ, nên cũng có tìm hiểu về các huyệt vị trên cơ thể người.
Hoàng Hách châm kim không những với tốc độ rất nhanh, mà còn không bị lệch một huyệt vị nào.
“Lẽ nào cậu ta lại có chút khả năng thật”, trong lòng Vương Húc Minh bất giác trở nên lo lắng, nhưng bản thân anh ta lại dập xuống luôn: “Mình lo bò trắng răng thôi, bao nhiêu người như vậy còn không cứu được, cậu ta chỉ dựa vào mấy cây kim bạc cỏn con kia mà cứu được người mới lạ!”.
Chỉ trong chốc lát, Hoàng Hách liền dừng động tác lại, cơ thể người đàn ông trung niên chi chít kim châm.

Nhưng người đàn ông trung niên đó vẫn không có chút phản ứng nào, thiết bị đo điện tim bên cạnh vẫn là một đường thẳng.

“Quả nhiên không được!”, Vương Húc Minh thực sự chỉ muốn cười phá lên, cậu thanh niên trẻ này đúng là chỉ được cái chém gió.
“Vẫn không được sao”, trong lòng Quách Lai tràn đầy sự thất vọng, cứ tưởng bác sĩ thực tập này sẽ đem lại kỳ thích, không ngờ chút hi vọng này vẫn tan vỡ như bong bóng.
“Không đúng!”, đột nhiên, ánh mắt Quách Lai lóe lên.

Chỉ thấy Hoàng Hách giơ hai tay ra, từ từ ấn lên người đàn ông trung niên, rồi xoa bóp nhẹ…
“Cậu ấy định làm gì vậy”.
Mọi người đều nhìn Hoàng Hách với vẻ khó hiểu, rồi nhìn hai tay Hoàng Hách không ngừng lướt trên ngực người đàn ông trung niên kia.
“Bác sĩ Hoàng đang làm gì vậy, cảm giác thô lỗ quá”, một cô y tá đỏ mặt nói.
“Không biết nữa, lẽ nào cậu ấy có sở thích kỳ lạ đó sao?”, một người khác cũng nói nhỏ, ánh mắt nhìn Hoàng Hách với vẻ thắc mắc.
“Đừng nói nữa, nhìn đi!”, lúc này, Quách Lai không kìm được nhắc nhở.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.