Thần Y Xuất Chúng

Chương 31: Sự Cố Trúng Độc





Tô Lệ không ngờ một người sở khanh như Hoàng Hách lại từ chối cô, điều này khiến cô cảm thấy rất mất mặt.
Nhưng cô có thể nhìn ra, Hoàng Hách không phải là không thích cô, nếu không sao anh có thể liều chết để cứu cô chứ?
Tô Lệ phát hiện ra bản thân có hơi không hiểu rõ được người đàn ông trước mặt đâu.

Nhìn từ những hành vi thường ngày của anh, người đàn ông này đúng là một tên sở khanh, một tên lưu manh đích thực.

Nhưng mỗi lần đến lúc quan trọng, anh đều có thể giữ được giới hạn, không làm ra bất kỳ việc quá giới hạn nào.
“Chờ khi nào em hoàn toàn yêu anh rồi hãy tính”, nghĩ lại câu nói Hoàng Hách nói với mình, trong lòng Tô Lệ dấy lên cảm giác mơ hồ.

Cô cảm nhận được sự tôn trọng mà Hoàng Hách dành cho cô!
“Nào nào nào, nếm thử món gà hầm ở đây đi!”, Hoàng Hách cắt ngang mạch suy nghĩ của cô, cầm đũa lên gắp miếng cánh gà đặt vào bát Tô Lệ: “Anh đảm bảo là em chưa bao giờ được ăn mùi vị này đâu”.
“Vậy sao?”, Tô Lệ nửa tin nửa ngờ, há miệng cắn một miếng.


Sau đó biểu cảm trên khuôn mặt cô trở nên ngạc nhiên: “Ôi, ngon thật đấy!”.
Vừa nói cô bé này hoàn toàn không còn chú ý đến hình tượng thục nữ gì nữa, gắp miếng to ăn nhồm nhoàm luôn.
Nhìn Tô Lệ ăn uống vui vẻ như vậy, khuôn mặt Hoàng Hách cũng nở nụ cười ấm áp.

Anh cũng gắp một miếng thịt gà cho lên miệng.
Ngay lập tức, một mùi hương kỳ lạ ập vào miệng anh.
“Hửm?”, lông mày Hoàng Hách hơi động đậy, như thể phát hiện ra điều gì kỳ lạ vậy: “Vi diệu, miếng thịt gà này đúng là vi diệu thật!”.
Vừa nói Hoàng Hách lại gắp miếng thịt gà to vào miệng, sau đó nhắm mắt lại, vẻ mặt như đầy suy tư.
“Trước đây mắt mình bình thường, không cảm nhận được cái ngon thật sự bên trong món ăn này, chỉ cảm thấy mùi vị cực ngon.

Nhưng bây giờ mình đã có được Y Tiên Truyền Thừa, tất cả các lý thuyết y học đều được tích hợp, và bị mình phát hiện ra điểm kỳ diệu trong đó”, trong đầu Hoàng Hách nghĩ thầm: “Trong món gà hầm này thế mà lại có công thức dưỡng sinh, đúng là kỳ diệu!”.
Một lúc sau, mấy món ăn khác cũng dần dần được mang lên.

Mỗi món ăn đều khiến Tô Lệ ăn rất ngon miệng.

Còn Hoàng Hách, lại vô cùng vui mừng.

Mỗi món ăn ở đây thế mà lại đều có một công thức dược lý riêng trong đó.
“Không biết đầu bếp của quán ăn này là người ở đâu, mà lại có thể kết hợp giữa mỗi nguyên liệu và hiệu lực của thuốc Đông y trong món ăn, không những không có chút khắc nhau nào, ngược lại còn khiến cho mùi vị và hiệu lực của thuốc Đông y hỗ trợ bổ sung cho nhau, hình thành nên một vị hoàn toàn mới”, trong lòng Hoàng Hách khen ngợi không ngớt.
“Hoàng Hách, chẳng trách ở đây lúc nào cũng đông kín người, thực sự là ngon quá đi”, sau khi ăn hết đồ ăn trên bàn, Tô Lệ mới miễn cưỡng đặt đũa xuống, trên gương mặt tràn đầy vẻ mãn nguyện.
Hoàng Hách cười ha ha, thấy Tô Lệ vui như vậy, trong lòng anh cũng cảm thấy vô cùng hài lòng.
“Có người ngộ độc chết, có người chết rồi!”, đúng lúc này, những tiếng kêu hét vọng ra từ bên trong đại sảnh của quán ăn đặc sản địa phương.
“Có chuyện gì vậy?”, nghe thấy những tiếng kêu hét, tất cả mọi người không còn tâm trí thưởng thức đồ ăn ngon nữa, ai nấy đều nhìn về phía đại sảnh.
“Hoàng Hách, chúng mình cũng đi xem xem!”, Tô Lệ lo lắng nói: “Lẽ nào đồ ăn ở đây có độc sao, sao lại khiến người ta bị ngộ độc mà chết vậy”.

Hoàng Hách lắc đầu, không nói gì.

Mấy món ăn vừa rồi Hoàng Hách đều đã phân tích, thành phần thuốc Đông y bên trong đều chỉ có lợi cho sức khỏe, rõ ràng không thể tạo thành bất cứ tác hại nào, sao lại có người bị ngộ độc chứ?
Một lát sau, Hoàng Hách và Tô Lệ đều đi theo đám người đông đúc đi ra đến đại sảnh.
Chỉ thấy trong đám người đông nghịt giữa đại sảnh, tất cả thực khách đều hốt hoảng nhìn về phía giữa đại sảnh.
Giữa đại sảnh là một chiếc bàn lớn, một người thanh niên nằm thẳng trên chiếc bàn, người co giật, mặt mày tái nhợt, miệng sùi bọt mép.

Và đi cùng người thanh niên đó là một tên tóc vàng đang lo lắng gọi tên bạn mình.
Nhưng cho dù anh ta gọi thế nào, người thanh niên đều không tỉnh, ngược lại còn co giật càng lúc càng nhiều hơn.
“Nhìn xem đi, đồ ăn ở trong quán ăn bất lương này có độc, hại chết bạn tôi rồi!”, tên tóc vàng thấy gọi mãi mà bạn mình không tỉnh, thế là hét to: “Mọi người hãy đòi lại công bằng cho tôi đi!”.
“Đúng thế, chủ nhà hàng ra đây giải thích đi!”, tên tóc vàng vừa kích động như vậy, trong đám đông lập tức có người hưởng ứng: “Chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho những quán ăn bất lương tham tiền hại người, mọi người cùng đập tan quán này đi!”.
Vừa nói, trong đám người lập tức vọng lên những tiếng đổ vỡ.

Chỉ thấy một người đàn ông đô con cầm ghế lên đập mạnh vào những đồ đạc khác trong quán ăn.
“Những người này sao lại như vậy chứ!”, Tô Lệ nhíu mày: “Còn chưa làm rõ sự việc đã đập phá đồ đạc của người ta!”.
Hoàng Hách cười khẩy một tiếng.

Sự việc rất rõ ràng, những người này rất có khả năng là đến để gây chuyện! Nếu không sao có thể tên tóc vàng kia vừa xúi giục liền lập tức có người đứng ra đập đồ?

“Dừng tay lại!”, đúng lúc này, một giọng nói sốt ruột vang lên, chỉ thấy một người trung niên mập mạp vội vàng đi từ trên tầng xuống: “Có gì từ từ nói, có gì từ từ nói!”.
“Ông chính là ông chủ đúng không?”, tên tóc vàng lao đến trước mặt người trung niên, đưa tay túm lấy cổ áo của người trung niên nói: “Đồ ăn của các ông đã giết chết người anh em của tôi, tôi phải giết ông!”.
Vừa nói, người này giơ nắm đấm đập về phía mặt ông chủ.
“Đừng…”, nhìn thấy cú đấm của tên tóc vàng đang chĩa xuống, ông chủ lập tức sợ hãi hét lên.
“Chíu…”.
Đúng lúc này, một luồng ánh sáng lóe lên.

Tên tóc vàng thét lên một tiếng, rồi loạng choạng lùi về phía sau.
“Có chuyện gì vậy nhỉ?”, đám người đều tròn mắt nhìn tên tóc vàng với vẻ kinh ngạc.

Có chuyện gì thế, đang bình thường sao đột nhiên lại trở nên thế kia nhỉ?
Đương nhiên, cũng có người tinh mắt nhìn thấy bộ dạng kỳ lạ của tên tóc vàng, Hoàng Hách cũng là một trong số đó.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.