Thần Y Xuất Chúng

Chương 50: Vạch Trần





Nếu không người người phụ nữ này, Hoàng Hách đã thân bại danh liệt, bị cảnh sát dẫn đi rồi, làm gì có lắm chuyện thế này.
“Nhanh lên, còn không mở thì chỉ có thể chứng minh cô có tật giật mình”, Lý Yên lại giục.
Trương Mộng Mộng nghiến răng: “Được, tôi có thể bật clip lần nữa.

Nhưng nếu cô không chứng minh được thì phải thế nào?”.
Lý Yên nghĩ một lúc, kiên nghị nói: “Nếu tôi không chứng minh được, tôi chủ động từ chức phó giám đốc”.
Vừa dứt lời, biểu cảm của mọi người đều khác nhau.

Trên mặt Hoàng Hách lộ vẻ cảm động, Lý Yên đưa ra quyết định này, cần dũng khí lớn đến thế nào, vị trí phó giám đốc rất nhiều người dù phấn đấu cả đời cũng không leo lên được, để chứng minh giúp mình, thế mà Lý Yên lại không tiếc đặt cược.
Người vui nhất vẫn là Vương Húc Minh kia, một khi Lý Yên từ chức phó giám đốc, thì anh ta có thể đúng lý hợp tình lên chức.

Cho nên anh ta nhìn Trương Mộng Mộng với ánh mắt mong đợi, chỉ mong người phụ nữ này đừng từ chối.

Trương Mộng Mộng suy nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu nói: “Được, nhiều người làm chứng thế này, không sợ cô đến lúc đó chơi xấu”.
Nói rồi, cô ta cắn răng, lấy điện thoại ra, bật clip.

Bỗng chốc, âm thanh khiến người ta đỏ mắt lại vang lên, khiến ánh mắt nhiều người như muốn lồi cả ra.
Sau khi Trương Mộng Mộng thao tác clip chạy đến chỗ 5 phút 20 giây rất nhanh.
“Mọi người xem”, đúng lúc này, Lý Yên hét lên: “Dừng”.
Trương Mộng Mộng vô thức nhấn dừng, đột nhiên, hình ảnh clip dừng lại ở hình ảnh này.

Trên hình, vẫn là cảnh tượng khiến người ta đỏ mặt.
“Chẳng có gì đặc biệt cả”, mọi người nghi ngờ kêu lên: “Tôi nói này phó giám đốc, có phải cô định đùa chúng tôi không?”.
Lý Yên lại lắc đầu nói: “Mọi người nhìn chiếc đồng hồ treo tường trong hình đi”.
Mọi người nghe thế thì quả nhiên nhìn thấy trên tường có một chiếc đồng hồ.

Chiếc đồng hồ này là kiểu đồng hồ điện tử, bên trên có thời gian, ngày tháng, còn có cả nhiệt độ.
“Đồng hồ này làm sao?”, mọi người vẫn khó hiểu.
Lý Yên trầm giọng bặm môi nói: “Mọi người nhìn ngày tháng trên đồng hồ, hiển thị là hôm qua”.
“Qủa nhiên”, mọi người lúc này mới phát hiện ngày tháng trên đồng hồ đúng là hôm qua.
Lý Yên thấy mọi người đã nhìn rõ rồi tiếp tục nói: “Cũng có nghĩa là thời gian quay clip này chính là hôm qua”.
Trương Mộng Mộng nghe thấy lời Lý Yên nói thì sắc mặt thoáng cái trắng bệch.
“Trương Mộng Mộng, tôi hỏi cô, ban đầu cô nói Hoàng Hách đã chiếm hữu cô rất lâu rồi đúng chứ? Đoạn clip này là mấy hôm trước cô lén lút đúng không?”, Lý Yên nhìn Trương Mộng Mộng, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Vậy tôi hỏi cô, tại sao trên đồng hồ lại hiển thị hôm qua?”.
“Tôi thấy cô là cố ý bôi nhọ Hoàng Hách, đoạn clip này cô quay hôm qua, mà người trong clip là người đàn ông cực giống Hoàng Hách”, Lý Yên càng nói càng to, nói đến mức cơ thể Trương Mộng Mộng run rẩy, mồ hôi túa ra trên mặt.
“Vừa nãy tôi đã cho cô cơ hội, sở dĩ không vạch trần là muốn cho cô chút mặt mũi, mong cô có thể biết khó mà lui.


Song cô lại không biết điều, cứ muốn tôi nói ra điểm đáng ngờ nhất”, Lý Yên lắc đầu, nói đầy thương tiếc.
“Không, không, chính là Hoàng Hách, chính là Hoàng Hách”, hai tay Trương Mộng Mộng bịt tai, lắc đầu gào thét khản cổ: “Đồng hồ đó hỏng rồi, hỏng rồi”.
“Hoàng Hách, anh có phải đàn ông không, anh tự nói, anh có ở bên tôi không?”, Trương Mộng Mộng hét lên với Hoàng Hách.
Cùng với tiếng nói của Trương Mộng Mộng, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên mặt Hoàng Hách.
Hoàng Hách tiến lên mấy bước, bước đi thong thả nhẹ nhàng, không hề vội vàng.

Anh đến trước mặt Trương Mộng Mộng, hai mắt nhìn xoáy vào hai mắt Trương Mộng Mộng, mãi không rời đi.
“Trương Mộng Mộng, cô nói đúng, tôi từng ở bên cô”, Hoàng Hách thong thả nói, bỗng chốc làm dậy lên một cơn sóng lớn.
“Xem đi, anh ta thừa nhận rồi”, tên tóc xanh hét lên, trên mặt ngập vẻ cuồng điên: “Các anh cảnh sát còn không bắt người đi”.
Song cảnh sát tên Đào Năng kia lại đứng đờ ra tại chỗ, không cử động.

Còn những cảnh sát khác thấy Đào Năng không di chuyển, đương nhiên cũng không dám manh động.
Hoàng Hách không để ý việc kêu gào của tên tóc xanh, ánh mắt anh dừng hẳn ở hai mắt Trương Mộng Mộng.
Trương Mộng Mộng lúc này, trợn to mắt, trong mắt bùng lên vẻ không thể tin nổi.

Cô ta lúc này thế mà phát hiện suy nghĩ của bản thân dần thoát khỏi sự khống chế của mình.


Cô ta cật lật muốn tỉnh táo lại, nhưng dù cô ta cố gắng thế nào cũng không làm được.
Đột nhiên, bên tai cô ta vang lên giọng Hoàng Hách: “Tiên Nhãn Nhiếp Hồn”.
Khi giọng Hoàng Hách vang lên, Trương Mộng Mộng đột nhiên phát hiện mình như rơi vào một cái hố đen khổng lồ ở đây, suy nghĩ của cô ta dần mất đi, thong thả bay đi.
“Mình làm sao thế này?”.
Trong bóng tối vô biên, Trương Mộng Mộng lặng lẽ hỏi chính mình.
“Đi sám hối tội lỗi của mình đi”, bất chợt, trong bóng tối có một ánh sáng trắng, như tia nắng ban mai đầu tiên giữa trời và đất, khiến người ta không kiềm được mà có xúc động muốn quỳ bái.
Lúc này, sự hối hận dâng lên trong lòng Trương Mộng Mộng.

Sự hối hận này vốn bị cô ta giấu ở nơi bí mật nhất trong lòng, giờ trong cảnh hư ảo tối đen này, thế mà lại trào lên.
“Nếu đã biết lỗi còn không mau sám hối đi, chẳng lẽ cô muốn xuống 18 tầng địa ngục sao?”, một giọng nói uy nghiêm vang lên, Trương Mộng Mộng ngẩng đầu nhìn, không kiềm được mà biến sắc, chỉ thấy một một vị Phật đứng sừng sững giữa đất trời, đầu đội trời chân đạp đất.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.