Thần Y Xuất Chúng

Chương 55: Bắt Đầu Họp Báo





Phòng họp công cộng của bệnh viện, lúc này nhốn nháo ầm ĩ.
Chỗ này vốn là phòng họp của nhân viên bệnh viện, đủ sức chứa năm, sáu trăm người họp, nhưng lúc này, nơi đây đã chật cứng người.

Những phóng viên đến sớm còn có thể chiếm được chỗ, nhưng những phóng viên nhận tin muộn chút thì lúc này chỉ có thể tội nghiệp đứng ở hành lang, giơ thiết bị đợi.
Nhưng lần này không ai kêu ca về địa điểm, ngược lại còn phải may mắn, nếu đến muộn chút nữa thì e là đến cả chỗ ở hành lang cũng không có cơ hội.

Vì hôm nay ở đây sẽ mở buổi họp báo với chủ đề cực kỳ nhạy cảm, nếu đến muộn thì e là đến cả họp báo cũng không vào được.
Bác sĩ thực tập làm phẫu thuật, hơn nữa còn là phẫu thuật lớn.

Trường hợp như thế này có thể đếm trên đầu ngón tay ở Hoa Hạ, thậm chí là chưa từng nghe nói.
Lúc mới đầu, tin tức này chỉ đăng ở một web của thành phố.


Nhưng không đến nửa giờ, tin tức này đã lan rộng, đầu tiên là các diễn đàn lớn của Hải Thành, sau đó là một cổng thông tin điện tử của Hải Thành cũng đăng tin tức này, tiếp đó, tin tức này thậm chí còn vọt lên thành tiêu điểm của các cổng thông tin điện tử lớn của Hoa Hạ.
Quá trình này chỉ trong khoảng hai tiếng đồng hồ, trong tình hình quan hệ nhân viên y tế với bệnh nhân ngày càng căng thẳng, tin tức này trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, những quan điểm khác nhau nhiều liên miên không dứt, nhưng những quan điểm này về cơ bản đều là trách cứ phía bệnh viện.

Dù có một, hai người bỏ phiếu ủng hộ cũng nhanh chóng bị thủy quân nhấn chìm.
Chỉ có mấy người biết sở dĩ tin tức này lan ra nhanh vậy hoàn toàn là vì phía sau có một thế lực khổng lồ đang thúc đẩy, đó chính là Tập đoàn Thẩm Thị.
Thời gian họp báo bắt đầu là 3 rưỡi chiều, giờ đã hơn 3 giờ rồi, tâm trạng của các phóng viên có mặt cũng rục rịch.

Bọn họ nghển cổ nhìn cánh cửa của phòng họp, đợi người phía bệnh viện xuất hiện.
“Đến rồi”, không biết là ai nói câu này, ánh mắt mọi người đồng loạt dừng ở hướng cánh cửa phòng họp.
Quả nhiên, chỗ cửa lớn, một nhóm nam nữ mặc blouse trắng lần lượt đi vào, đi đầu là một cô gái khoảng 23, 24 tuổi.

Phía sau cô ấy là một chàng trai trẻ đi theo.
Chàng trai này vừa xuất hiện ánh mắt những phóng viên kia đều thay đổi.
“Hoàng Hách, đó là Hoàng Hách”.
“Hoàng Hách người trong cuộc của việc này, không ngờ cậu ta cũng đến”.
“Chẳng lẽ cậu ta định đến thẳng thắn nhận lỗi ư?”.
Phóng viên bắt đầu bàn tán, nhưng lại không có ai tiến lên hỏi.


Họp báo vẫn chưa bắt đầu, lúc này dù lên đặt câu hỏi thì phía bệnh viện cũng không cần để ý.
Lúc này, trong một phòng máy ngoài phòng họp, một nhóm người đang im lặng ngồi, xem tình hình họp báo qua màn hình hiển thị trước mặt.

Những người này chính là các lãnh đạo của bệnh viện.
Lúc này, thấy Hoàng Hách cũng đi theo Lý Yên vào hội trường buổi họp báo, mọi người trong phòng máy đều giật mình.
“Vớ vẩn, lúc này Hoàng Hách tránh đi còn không kịp, sao lại có thể đến hiện trường họp báo chứ?”, phó giám đốc Trịnh kia tức giận nói.
“Đúng đó, nếu Hoàng Hách nói linh tinh ở họp báo, thì hình tượng của bệnh viện chúng ta e là sẽ hỏng hẳn”, Vương Húc Minh cũng thêm mắm dặm muối nói: “Phó giám đốc Lý này nghĩ gì vậy chứ, sao có thể phạm phải lỗi nhỏ nhặt thế này”.
Cơ hội có thể công kích Lý Yên, Vương Húc Minh chắc chắn sẽ không bỏ qua, anh ta xoay đầu nói với Khổng Thu Sinh cũng đang cau chặt mày: “Giám đốc, phó giám đốc Lý trẻ người non dạ, nhưng chúng ta không thể để phó giám đốc Lý làm bừa được”.
Khổng Thu Sinh cụp mắt suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được rồi, Húc Minh, cậu bây giờ gọi điện ngay cho Lý Yên, bảo cô ấy cho Hoàng Hách ra ngoài”.
“Được”, Vương Húc Minh vội vàng đồng ý, lấy điện thoại ra gọi ngay cho Lý Yên.
Lý Yên lúc này đang đứng trước bục chủ tịch, vừa định ngồi xuống thì điện thoại reo, thấy là Vương Húc Minh gọi tới, cô do dự một lát rồi vẫn nghe máy.
“Phó giám đốc Lý, cô làm sao thế, sao lại cho Hoàng Hách vào?”, điện thoại vừa kết nối thì Vương Húc Minh đã nói như súng liên thanh, giọng điệu ấy vô cùng không khách sáo.
Dù sao hiện giờ có giám đốc chống lưng cho anh ta, ai sợ ai chứ?
Lý Yên cau mày, nhưng không tức giận.


Giọng cô bình thản, trong giọng nói mang theo chút lạnh nhạt: “Chủ nhiệm Vương, buổi họp báo này là do tôi chủ trì nhỉ?”.
“Đúng, nhưng cô…”, Vương Húc Minh sửng sốt, vừa định nói gì thì đầu bên kia Lý Yên đã ngắt lời anh ta rồi.
“Chủ nhiệm Vương, nếu đã do tôi chủ trì thì quá trình họp báo đều do tôi sắp xếp.

Nếu anh định khua tay múa chân thì anh đến chủ trì là được”, nói rồi, Lý Yên không hề khách sáo dập máy luôn.
“Lý Yên này thực sự là tức chết tôi mất”, Vương Húc Minh bị dập máy, tức mà không có chỗ xả, chỉ có thể châm ngòi ly gián nói với giám đốc: “Giám đốc, anh xem đi”.
Khổng Thu Sinh lúc này sắc mặt cũng không dễ nhìn lắm, nhưng sau đó, ông ấy lại lắc đầu nói: “Thôi, để mặc cô ấy đi, tin tưởng cô ấy có thể nghĩ đến đại cục”.
Dù sao Lý Yên cũng là phó giám đốc, Khổng Thu Sinh cũng không muốn dùng quyền lực của giám đốc để ép buộc cô ấy, chỉ cần đi theo những gì họ bàn bạc ở cuộc họp trước đó thì sẽ không có vấn đề gì hết.
Sắc mặt Vương Húc Minh u ám, cũng không nói gì nữa, còn nói nữa thì sẽ có vẻ anh ta nhỏ nhen



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.