Thần Y Xuất Chúng

Chương 58: Uy Phong



Đúng lúc này, một cơ thể cao lớn đột nhiên đứng trước mặt cô, chắn ngay trước mặt cô.

Lý Yên nhìn thì thấy đó là Hoàng Hách, trong lòng cô bất giác trào dâng một cảm giác ấm áp.

“Đây lại là ai?”, tầm nhìn của phó chủ tịch Vương nhiên bị Hoàng Hách chắn ngang, trong lòng lập tức không vui.

“Đây chính là bác sĩ Hoàng Hách, là người được nhắc đến chủ yếu trong ca phẫu thuật lần này”, chưa đợi Khổng Thu Sinh giới thiệu, Vương Húc Minh ở bên cạnh đã chen lời.

“Chính là cậu ta?”, phó chủ tịch Vương nhíu mày, rồi làm ra vẻ uy nghiêm: “Hoàng Hách, cậu có biết cậu đã phạm tội lớn thế nào không, vậy mà còn mặt mũi xuất hiện ở đây!”.

Hoàng Hách lạnh lùng nhìn phó chủ tịch Vương một cái, rồi phản bác một cách không khách sáo: “Tôi là bác sĩ, trong mắt tôi chỉ có mạng người là quan trọng nhất, không giống quan liêu các anh, trong mắt các anh chỉ có thể diện, chỉ có lợi ích!”.

“Ăn nói linh tinh!”, phó chủ tịch Vương bị Hoàng Hách cãi lại một câu, lập tức giận đến tím mặt: “Cậu có biết cậu đang nói chuyện với ai không?”.

Hoàng Hách dửng dưng nhìn hắn một cái rồi chẳng thèm để ý đến hắn nữa.

Loại người này đúng kiểu chủ nghĩa quan liêu điển hình, chưa cần nói đến năng lực làm việc ra sao, bình thường đối xử với mọi người cũng toàn tỏ vẻ uy quyền.

Hoàng Hách nhớ đến hôm đó gặp bí thư thành phố Lộ Phi, chức vụ của anh ta còn cao gấp mấy lần cái ông phó chủ tịch Vương này, nhưng người ta rất giản dị gần gũi.

Thấy phó chủ tịch Vương tức giận, Vương Húc Minh đảo mắt, đột nhiên nói: “Phó chủ tịch Vương, Hoàng Hách hống hách như vậy chẳng phải vì phía sau có Lý Yên chống đỡ cho cậu ta sao.

Anh không biết thôi, Lý Yên vì muốn giúp Hoàng Hách nên đã công khai làm trái với kết quả thương lượng trong cuộc họp của bệnh viện chúng tôi đấy”.

“Vậy sao?”, phó chủ tịch Vương sầm mặt, nhìn về phía Lý Yên: “Lý Yên, cô lập tức tuyên bố kết quả cuộc họp với tất cả phóng viên cho tôi!”.

Lý Yên không hề sợ hãi nhìn thẳng vào hắn: “Không, Hoàng Hách là anh hùng cứu người, không nên bị phạt!”.

“Hỗn láo!”, hắn tức lên: “Tôi cho cô một phút để suy nghĩ, đến lúc đó cô vẫn ngoan cố cứng đầu, thì đừng trách tôi không nể mặt!”.

Vương Húc Minh thấy phó chủ tịch Vương đưa ra cảnh cáo cuối cùng, trong lòng không khỏi mừng thầm.

Chỉ cần phó chủ tịch Vương không hài lòng về Lý Yên, thì cơ hội để anh ta thay thế vị trí của Lý Yên sẽ không còn xa nữa.

“Tôi không làm!”, Lý Yên cắn răng, nói với giọng kiên quyết: “Hoàng Hách là một bác sĩ tốt, hơn nữa là tôi bảo anh ấy vào phẫu thuật, tôi phải chịu trách nhiệm này đến cùng!”.

Phó chủ tịch Vương đập bàn ‘bốp’ một cái, lớn tiếng quát: “Được lắm, tôi tuyên bố, trong chuyện lần này Lý Yên đã gian dối vì lợi riêng, một mực bao che cho người thân cận, gây lên ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng cho xã hội, giờ bãi miễn chức phó giám đốc bệnh viện, buổi họp báo sẽ do Khổng Thu Sinh chủ trì!”.

Khổng Thu Sinh nghe thấy, mặt lập tức biến sắc: “Phó chủ tịch Vương, như vậy không hay lắm nhỉ? Phó giám đốc Lý Yên tuổi trẻ tài cao, hơn nữa vị trí phó giám đốc bệnh viện cũng vô cùng quan trọng…”.

Nhưng chưa chờ cho ông ấy nói hết, sắc mặt phó chủ tịch Vương trở nên nghiêm nghị, ngắt lời ông ấy luôn: “Sao, lời nói của phó chủ tịch tôi đây không có trọng lượng nữa rồi à?”.

“Không phải… không phải…”, Khổng Thu Sinh lắc đầu lia lịa, trên gương mặt lộ ra vẻ tiếc nuối.

Không giống với Khổng Thu Sinh, trong các lãnh đạo cấp cao của bệnh viện có mặt ở đó, nhiều người đã cười mở cờ trong bụng.

Lý Yên bị bãi miễn chức vụ, vậy thì nhiều lợi ích trong bệnh viện sẽ bị trống, và bọn họ lại có thể bắt đầu ăn chia miếng bánh đó rồi.

Người hưng phấn nhất phải kể đến Vương Húc Minh, Lý Yên xuống rồi đồng nghĩa với việc cơ hội của anh ta đã đến.

Khoảnh khắc này, trong lòng anh ta đã âm thầm tính kế làm sao để có được chiếc ghế phó giám đốc này.

Lý Yên thì như một quả bóng bay bị xì hơi, trong ánh mắt đầy vẻ hiu quạnh.

“Hoàng Hách, xin lỗi anh, tôi đã cố gắng nhưng vẫn không giúp được anh”, cô nhìn Hoàng Hách, nước mắt rơm rớm.

Cô vốn tưởng với vị trí phó giám đốc của mình, cứng đầu giữ lại Hoàng Hách chắc sẽ không có vấn đề gì.

Không ngờ giữa chừng lại gặp biến cố, phó chủ tịch Vương phụ trách quản lý y tế đột nhiên xuất hiện, chỉ một câu là bãi miễn chức của cô luôn, không hề có sự thương lượng.

Lúc này, Lý Yên đã thực sự cảm nhận được uy lực của quyền lợi.

“Bỏ đi, là tôi đã làm liên lụy đến cô”, Hoàng Hách vỗ vai Lý Yên, dịu dàng nói, sau đó giơ tay ra lau giọt nước mắt đang chực chảy ra trong khóe mắt cô: “Lớn ngần này tuổi đầu rồi còn khóc nhè!”.

“Anh mới khóc nhè ấy!”, Lý Yên nói lại, khuôn mặt cô hơi ửng đỏ: “Thực ra tôi chẳng quan tâm chức vụ phó giám đốc đâu, cứ phải nhìn mặt người này nể mặt người kia, chắc thoải mái chút nào”.

Thấy Hoàng Hách và Lý Yên thế mà lại nói chuyện tình tứ với nhau, phó chủ tịch Vương chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran, bất giác trầm giọng nói: “Khổng Thu Sinh, còn không đi tuyên bố kết quả đi, đừng để phóng viên chờ đợi nữa!”.

Sắc mặt Khổng Thu Sinh tái nhợt, đành miễn cưỡng đi lên sân khấu.

“Tôi xin tuyên bố kết quả xử lý cuối cùng của bệnh viện…”, Khổng Thu Sinh đang chậm rãi nói, giọng nói vô cùng chậm, như thể đang chờ kỳ tích xảy ra.

“Cạch!”.

Lúc này, cánh cửa phòng họp bị đẩy ra, một cô gái ăn mặc phong cách vội vàng lao vào, phía sau cô ấy là một người thanh niên mặc quần áo màu đen, trông như vệ sĩ riêng vậy.

“Ha ha, ân nhân chú quả nhiên là ở đây!”, cô gái này nhìn hội trường một lượt, khi thấy Hoàng Hách, bất giác thốt lên một giọng vui mừng, rồi chạy về phía Hoàng Hách: “Chú để cháu tìm chú vất vả quá đấy!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.