Thần Y Xuất Chúng

Chương 62: “Bí thư Lộ, tôi tiễn anh”



Hoàng Hách cũng nhìn người đàn ông trên xe lăn, lộ ra sự vui vẻ, xem ra nền tảng sức khỏe của người đàn ông trung niên này cũng tốt, lúc này khỏe lại rất nhanh.  

Người phụ nữ đẩy xe lăn nhìn ngó một lúc, cuối cùng ánh mắt dừng ở người Hoàng Hách, trên mặt lộ vẻ cảm động. Chị ta đẩy xe lăn đi nhanh về phía Hoàng Hách, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt Hoàng Hách.  

“Bác sĩ Hoàng, tôi cảm ơn cậu, cảm ơn cậu cứu người đàn ông của tôi”, người phụ nữ trung niên nước mắt giàn giụa, trong giọng nói đầy sự run rẩy, trong lúc nói hai chân gập lại, thế mà định quỳ lạy Hoàng Hách.  

Hoàng Hách vội vàng đỡ người phụ nữ trung niên, nói liên thanh: “Chị này, tôi là bác sĩ, cứu người là bổn phận của tôi”.  

Người phụ nữ trung niên đó nghe thấy vậy vẫn liên tục cảm ơn. Người đàn ông trung niên trên xe lăn mặc dù vẫn không thể nói chuyện, nhưng sự biết ơn trong mắt anh ta lại không thể che giấu được.  

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt tất cả mọi người, một số phóng viên nữ còn rơi nước mắt. Còn Lộ Phi thì nhân cơ hội này nói tiếp.  

“Mạng người là trên hết, trong bệnh viện càng là thế, một bác sĩ tốt như bác sĩ Hoàng Hách, nếu người thân bạn bè của bạn trong lúc bệnh tình nguy kịch có thể gặp được một bác sĩ tốt như bác sĩ Hoàng Hách, có thể cướp lại mạng người từ tay thần chết, vậy đó là việc may mắn biết bao. Cho nên tôi lấy danh nghĩa cá nhân một lần nữa bày tỏ sự kính trọng sâu sắc với bác sĩ Hoàng Hách”.  

Nói rồi, Lộ Phi trịnh trọng khom lưng với Hoàng Hách.  

Dưới sân khấu, tiếng vỗ tay vang lên không dứt, đa số phóng viên bắt đầu xem xét lại việc lần này. Dù bản chất phía sau sự việc thế nào, thì Hoàng Hách đã cứu được một mạng người cũng là sự thật.  

Sắc mặt phó chủ tịch Vương khá là xấu hổ, hắn dù thế nào cũng không ngờ được Lộ Phi đã sắp xếp hết mọi việc từ trước, không những phát biểu lời nói biết ơn Hoàng Hách, thậm chí còn đưa bệnh nhân kia ra, lật đổ hoàn toàn quan điểm vốn đã được định sẵn.  

Dù cách làm của Lộ Phi khiến phó chủ tịch Vương cực kỳ bất mãn, nhưng phó chủ tịch Vương dù thế nào cũng không dám phản bác. Làm mất mặt vị bí thư nghiêm khắc này chẳng phải là muốn chết sao?  

Cũng chính vào lúc này, Lộ Phi lại xoay đầu nhìn phó chủ tịch Vương, cười tủm tỉm nói: “Ý anh thế nào, phó chủ tịch Vương, anh là lãnh đạo quản lý về y tế, anh cũng nói mấy câu đi”.  

Lúc này, phó chủ tịch chỉ cảm thấy bị người ta tát một cái đau điếng, mặt bị vả sưng luôn rồi, nhưng vẫn phải dè dặt mỉm cười.  

“Bí thư Lộ nói đúng”, phó chủ tịch Vương nhanh chân đi lên bục chủ tịch, đứng bên cạnh Lộ Phi, cẩn thận nhận micro: “Xã hội này của chúng ta cần bác sĩ tốt như bác sĩ Hoàng Hách, mặc dù sự việc lần này gây xôn xao dư luận trong nước, nhưng công trạng của bác sĩ Hoàng Hách cũng không thể xóa bỏ. Còn cả phó giám đốc Lý Yên, là cán bộ lãnh đạo có thể xông lên tuyến đầu, trong thời khắc quan trọng dũng cảm dùng người, việc này đáng được khen ngợi”.  

Nói mấy lời kiểu quan cách, phó chủ tịch Vương cũng giỏi lắm, sao có thể nghĩ được người này vừa nãy còn hùng hổ phê bình Hoàng Hách và Lý Yên, thậm chí còn cách chức Lý Yên.  

“Tôi đề nghị, để bệnh viện tiến hành tuyên dương việc làm của phó giám đốc Lý Yên và Hoàng Hách, cụ thể làm thế nào thì do tổ Đảng của bệnh viện thảo luận”, phó chủ tịch Vương tươi cười nhìn Lộ Phi.  

“Ừm, đề nghị của phó chủ tịch Vương rất tốt, cụ thể thì để phía bệnh viện làm đi”, Lộ Phi gật đầu, trông có vẻ rất hài lòng: “Ôi, tôi không làm phiền các bạn tổ chức họp báo nữa, tôi xin phép”.  

Trong lòng chủ tịch Vương đã chửi thề rồi. Không làm phiền họp báo cái gì, rõ ràng đã định được quan điểm của họp báo rồi. Nhưng những việc này, chủ tịch Vương lại chỉ dám nghĩ trong lòng, ngoài mặt thì vẫn phải vờ như luyến tiếc: “Bí thư Lộ, tôi tiễn anh”.  

“Không cần, anh có việc bận mà”, nói rồi, Lộ Phi vẫy tay với mọi người có mặt rồi đi ra, lúc đi qua Hoàng Hách, Lộ Phi đột nhiên dừng bước, cười tủm tỉm nói: “Hoàng Hách, hôm nào rảnh thì cùng phó giám đốc Lý Yên đến nhà tôi ngồi chơi nhé”, nói rồi, Lộ Phi nhét cho Hoàng Hách một tờ giấy, trên giấy viết số điện thoại của anh ta.  

“Ha, ha, nhất định sẽ đến chơi”, Hoàng Hách trịnh trọng cất kĩ tờ giấy, cười nói.  

Phó chủ tịch ở bên cạnh thấy cảnh này, trong lòng lại chùng xuống. Không ngờ bí thư Lộ lại chủ động mời Hoàng Hách đến nhà chơi. Phải biết là sự vinh hạnh này đến cả hắn cũng không có. Lúc này, phó chủ tịch Vương hiểu ra, trong lòng bí thư Lộ, Hoàng Hách có vị trí quan trọng thế nào.  

Nhìn Lộ Phi rời đi, mọi người đều thả lỏng hơn nhiều. Sự uy nghiêm của bí thư khiến các lãnh đạo bệnh viện chẳng dám thở mạnh.  

“Phó chủ tịch Vương còn phạt Hoàng Hách nữa không?”, Vương Húc Minh cười gượng sáp lại đến trước mặt phó chủ tịch Vương.  

“Phạt?”, phó chủ tịch Vương hơi bực bội: “Nếu muốn chết thì anh tự đi đi, bí thư Lộ chẳng phải đã nói bác sĩ như Hoàng Hách hiếm có, khen ngợi, khen ngợi cật lực cho tôi”.  

Lúc này, điện thoại của phó chủ tịch Vương reo vang, lại là tin wechat thúc giục do thiếu gia nhà họ Thẩm gửi đến.  

Sắc mặt phó chủ tịch Vương chợt lạnh đi, đi tới một góc khuất tầm mắt, ấn phím nghe: “Cậu cút đi cho tôi, làm tôi suýt thì đắc tội bí thư Lộ, mẹ nhà cậu”.  

Đường đường là phó chủ tịch thành phố thế mà lại chửi bậy, có thể thấy trong lòng phó chủ tịch Vương lúc này phải kích động đến mức nào. Một bệnh viện cỏn con so với bí thư thành ủy như Lộ Phi thì là cái thá gì, chỉ cần Lộ Phi nói một câu thôi thì cố gắng bao lâu nay của mình cũng công cốc hết, may mà lần này vẫn chưa quyết, cứu vãn ổn thì bí thư Lộ cũng sẽ không làm khó mình.   

Nghĩ đến đấy, phó chủ tịch Vương đi về phía Hoàng Hách với nụ cười thân thiết trên mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.