Thần Y Xuất Chúng

Chương 75: “Ông là bố của ai!



Khi Vô Thượng Tiên Đồng mở ra, toàn bộ tình hình bên trong viên đá thô đó lập tức hiện ra trước mắt Hoàng Hách.  

Chỉ thấy ngoài miếng ngọc bích khi cắt trúng ra thì không còn ngọc bích nào khác nữa. Không biết vận may của người trung niên này là quá tốt hay là không tốt nữa, máy cắt đá cắt một nhát đúng lúc cắt ngang qua viên ngọc bích, khiến viên ngọc bích vốn dĩ rất mỏng lại càng mỏng hơn.  

Tuy Hoàng Hách không hiểu giá trị của ngọc, nhưng là đồ ngốc thì cũng biết ngọc bích chắc chắn càng to thì càng tốt rồi.  

Quả nhiên, khi người trung niên cắt tiếp, thì không còn cắt ra nhiều ngọc bích nữa.  

“Haiz...”, người trung niên thở dài một cái, thất vọng nói: “Không may mắn, không may mắn rồi!”.  

“Hai mặt ngọc bích mà cậu cắt ra tuy không làm được chiếc vòng ngọc, nhưng muốn làm miếng ngọc bội thì vẫn được đấy. Tóm lại là cậu vẫn cược lãi rồi”, ông lão vừa kiên nhẫn giải thích cho Hoàng Hách đi ra, an ủi người trung niên.  

“Ha ha, cũng đúng!”, người trung niên nghe thấy, cũng hiểu ra, cược đá này mười lần thì thua chín lần, kiếm được một chút cũng đã tốt lắm rồi.  

“Hai miếng ngọc này của anh bán cho tôi đi!”, lập tức có người buôn ngọc sán đến trả giá, cuối cùng hai miếng ngọc này được bán với giá một trăm nghìn.  

Người đàn ông cầm tiền xong nhưng không đi luôn, lại một lần nữa nhìn về phía đống đá thô trên giá sắt kia.  

Thấy người trung niên lại chọn đá thô tiếp, ánh mắt của Hoàng Hách cũng nhìn về phía giá sắt theo.  

Dùng Vô Thượng Tiên Đồng nhìn, những viên đá thô ở trên giá sắt như thể trong suốt vậy, bên trong có gì đều nhìn được hết.  

“Chẳng trách nói cược đá mười lần thì thua chín, muốn mở được ngọc bích từ đống đá thô kia đúng là rất khó!”, trong lòng Hoàng Hách thầm nói.  

Nhiều đá thô như vậy, nhưng số đá thô có ngọc bích bên trong lại không có đến một phần mười. Mà trong số một phần mười này, khi Hoàng Hách dùng Vô Thượng Tiên Đồng phân biệt, đa số đều là phẩm chất tầm thường, còn viên vừa nãy người trung niên mở ra đã thuộc loại cao cấp rồi, những viên đá thô có phẩm chất tốt đã chẳng còn lại bao nhiêu.  

“Ơ”, ánh mắt Hoàng Hách hơi động, trong mắt lộ ra vẻ kỳ lạ.  

Chỉ thấy trong một góc nào đó của giá sắt, có một viên đá thô to bằng nắm đấm. Hoàng Hách dùng Vô Thượng Tiên Đồng nhìn kỹ, viên đá thô này thế mà lại phát ra tia sáng xanh biếc, tia sáng này vô cùng linh động, còn linh động hơn cả viên đá thô ngọc bích lấy từ tay Ngô Khánh nữa.  

Hoàng Hách bất giác đi về phía viên đá thô đó.  

Sau đó đúng lúc này, một người trung niên to béo mặt rỗ đột nhiên lao ra từ một góc của giá sắt, đâm sầm vào Hoàng Hách.  

“Mẹ kiếp, không có mắt à!”, người trung niên mặt rỗ bị Hoàng Hách va vào khiến hắn loạng choạng, bất giác chửi thề: “Đâm hỏng đá thô của bố mày, mày có đền nổi không?”.  

Vốn dĩ Hoàng Hách thấy mình đâm sầm vào người khác, trong lòng cũng hơi áy náy. Nhưng không ngờ đối phương lại mất lịch sự như vậy, nên Hoàng Hách cũng không cần phải khách sáo với hắn nữa.  

“Là do ông từ trong góc kia lao ra, giờ còn trách tôi”, Hoàng Hách nhìn người trung niên mặt rỗ, bực bội nói.  

Người trung niên mặt rỗ thấy Hoàng Hách lại dám cãi mình, sắc mặt sa sầm lại, mặt hằm hằm nhìn Hoàng Hách từ đầu đến chân. Khi thấy Hoàng Hách ăn mặc vô cùng bình thường, sắc mặt hắn lập tức lộ ra vẻ coi thường.  

“Tên nghèo kiết xác này ở đâu tới đấy, đây là chỗ để mày đến à?”, người trung niên mặt rỗ lạnh lùng nhìn Hoàng Hách, nói với giọng mỉa mai: “Đây là cược đá, có biết cược đá không, là trò chơi của người giàu, loại nghèo như mày đến đây chỉ làm trò cười thôi”.  

“Này, sao anh lại ăn nói thế hả, chẳng phải chỉ là va vào anh một cái sao, có đến mức phải nói khó nghe như vậy không?”, Lý Yên thấy vậy liền chạy tới, lớn tiếng trách người trung niên mặt rỗ kia.  

“Ôi, em gái ở đâu ra thế, trông cũng xinh đẹp đấy nhỉ”, người trung niên mặt rỗ nhìn thấy Lý Yên, ánh mắt lập tức sáng lên: “Đi theo tên nghèo kiết xác này làm gì, đi theo anh, một tháng anh cho em năm trăm nghìn, thấy sao?”.  

Mặt Lý Yên lập tức biến sắc, người trung niên trước mặt đây đang coi cô là hạng người nào chứ.  

Trong lòng Hoàng Hách lúc này đã vô cùng tức giận. Người trung niên mặt rỗ này sỉ nhục anh trước, sau đó còn sỉ nhục Lý Yên, khiến trong lòng anh như thể có lắp thuốc nổ và có thể nổ tung bất cứ lúc nào.  

Giơ tay ra tóm lấy ngực hắn, tức giận nói: “Có tin là tôi đánh cho rụng hết răng của ông không?”.  

Người trung niên mặt rõ bị hành động đột ngột của Hoàng Hách làm cho sợ hãi, ngay lập tức, cơ thể hắn vùng vẫy: “Mày là người thô lỗ, bảo vệ, bảo vệ đâu, sao loại người nào cũng cho vào thế hả!”.  

Thấy tiếng gọi to của hắn, mấy tên bảo vệ đứng cổng liền chạy vào, đá thô ở đây rất nhiều, nếu không có bảo vệ canh gác thì chắc chắn có nhiều người tâm địa không ngay thẳng sẽ nhắm đến, cho nên trong đại sảnh đá thô có bố trí một vài bảo vệ. Đám bảo vệ này đều đến từ công ty bảo vệ chuyên nghiệp, ai nấy đều to cao, biết đánh nhau, có bọn họ trông coi, người bình thường cũng không dám khóc lóc gây chuyện ở đây.  

“Anh này, mời anh buông khách của chúng tôi ra”, một tên bảo vệ lạnh lùng, trầm giọng nói với Hoàng Hách.  

“Đúng thế, mày có biết bảo vệ ở đây lợi hại thế nào không, thằng ranh, biết điều thì mau buông bố mày ra!”, thấy bảo vệ ra mặt, khuôn mặt của hắn cũng bất giác lộ vẻ đắc ý, rồi coi thường nói.  

“Ông là bố của ai!”, ánh mắt Hoàng Hách sửng sốt, trong ánh mắt lóe lên một tia sắc lạnh. Người trung niên mặt rỗ này sỉ nhục Hoàng Hách và Lý Yên trước, giờ lại tự xưng là bố mày, nếu không dạy cho hắn bài học thì Hoàng Hách có còn là đàn ông nữa không.   

“Anh này, mong anh đừng làm khó chúng tôi!”, miệng tên bảo vệ vừa nói như vậy, bước chân cũng từ từ tiến gần Hoàng Hách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.