Cả hội trường im bặt, tất cả mọi người đều nhìn Hoàng Hách với vẻ khó hiểu, như thể đang nhìn một tên ngốc vậy.
Một viên đá hai trăm tệ, trong chớp mắt biến thành một triệu tệ, gấp năm nghìn lần đấy! Nhưng người thanh niên trước mặt đây cũng không biết có phải là bị thần kinh hay không, thế mà lại từ chối.
Một triệu đó, kể cả giàu có đến mức nào, đối với con số một triệu tệ này cũng không thể không nhíu mày một cái, càng huống hồ người thanh niên trước mặt đây nhìn đã biết không phải là người giàu có gì.
“Tốt, cậu thanh niên rất quyết đoán!”, bị Hoàng Hách từ chối, ông lão không những không tỏ ra chút tức giận nào, ngược lại còn ha ha cười lên: “Một triệu rưỡi, cậu thấy sao?”.
Hoàng Hách lắc đầu, không cần nghĩ mà nói luôn: “Không bán ạ!”.
“Hai triệu, giá cao nhất rồi, còn muốn cao nữa thì tôi không mua được, dù sao chỉ là một viên đá mới được mở ra, cũng không biết bên trong nó rốt cuộc như thế nào!”, ông lão nhìn chằm chằm vào Hoàng Hách, chậm rãi nói.
Hoàng Hách cũng nhìn vào ông lão, ánh mắt có chút ái ngại: “Ông ạ, cháu xin lỗi, viên đá này cháu định tự mở ra”.
Thở dài một hơi, ông lão nói với vẻ luyến tiếc: “Tiếc thật, lão già tôi cũng là thấy thích viên đá đó, nếu cậu không muốn bán thì tôi cũng không ép nữa, chúc cậu may mắn nhé!”.
Vừa nói, ông lão nhìn vào người thanh niên cao gầy đứng bên cạnh máy cắt đá, trịnh trọng nói: “Tâm Thiết, đừng làm hỏng ngọc quý nhé!”.
Ánh mắt người thanh niên cao gầy tỏ vẻ trang trọng, gật đầu một cái. Sau khi nhận ra viên đá thô này không hề tầm thường, không cần ông lão nói anh ta cũng sẽ chú ý.
Lúc này, Hoàng Hách lại lần nữa đi đến bên cạnh máy cắt đá, cầm viên phấn lên vẽ, vừa vẽ vừa nói: “Anh phải cắt theo đường tôi vẽ nhé, sau đó mài thật cẩn thận!”.
Tuy không hiểu vì sao Hoàng Hách lại muốn cắt như vậy, nhưng người thanh niên cao gầy vẫn gật đầu đồng ý, đồ của khách hàng, muốn cắt ra sao thì do khách hàng quyết định.
“Xoẹt!”.
Máy cắt đá lần theo đường Hoàng Hách vẽ rồi nhanh chóng cắt một phiến đá mỏng, phiến đá mỏng đó rơi xuống đất, rồi vỡ thành hai mảnh.
“Những phiến đá cắt ra kia sao không dính chút ngọc bích nào nhỉ”, lúc này những người đứng xem đều phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ. Những mảnh đá bị cắt ra này thế mà lại không dính chút ngọc bích nào, hoàn toàn là một màu xám xịt, như thể một đống đá bình thường vậy.
“Lẽ nào vừa rồi chỉ là do cậu thanh niên này may mắn nên chọn đúng chỗ, còn những chỗ khác rõ ràng không hề có ngọc bích, hoặc ngọc bích bên trong viên đá này không hề lớn”.
Mọi người đều đoán già đoán non, cũng có người thầm tiếc thay cho Hoàng Hách. Nếu bên trong viên đá này không có nhiều ngọc bích thật, vậy thì giá của viên đá này sẽ không thể quá cao, đừng nói là hai triệu tệ, đến hai trăm nghìn tệ cũng chưa chắc đã bán được.
“Tiếc thật, nếu ban đầu bán nó đi còn kiếm được hai triệu, giờ thì cậu thanh niên này có đưa ra giá một triệu tệ thì ông chủ chắc cũng sẽ không mua nữa”, một số người thậm chí còn bắt đầu cười trên nỗi đau của người khác. Dù sao sức hấp dẫn của cược đá nằm ở “sự ham muốn”, chỉ khi không xác định được mới khiến cho người ta điên cuồng, giờ cắt một lượt ra rồi, viên đá của Hoàng Hách lại không thể hiện ra đủ cái sự ham muốn kia, nên giá trị sẽ bị giảm một cách thảm hại.
Thực ra, suy nghĩ của ông lão lúc này cũng y như những gì người khác nghĩ, không còn đánh giá cao giá trị của viên đá này nữa. Đừng nói là hai triệu, giờ kể cả năm trăm nghìn thậm chí ba trăm nghìn, ông ấy chưa chắc đã mua. Là một người buôn đá, mục đích trước tiên là phải có lãi, chẳng ai muốn kinh doanh khi biết rõ sẽ thua lỗ cả.
Một lát sau, lớp vỏ bên ngoài của viên đá thô đã hoàn toàn được cắt ra, viên đá vốn to bằng nắm đấm người đàn ông lúc này đã bị nhỏ hẳn đi một vòng, ngoài chỗ đầu tiên cắt có ngọc bích ra, những chỗ khác đều một màu xám, không có chút dấu hiệu của ngọc bích nào.
Hoàng Hách lại không có chút lo lắng gì, ngược lại híp mắt cười nói với người thanh niên cao gầy: “Tiếp theo vẫn làm theo cách cũ, lấy công cụ ra mài đi!”.
“Được!”, anh ta gật đầu, không từ chối, cầm dụng cụ lên, đổi bánh mài to hơn rồi bắt đầu mài viên đá.
“Xoẹt!”.
Những âm thanh chói tai của bánh mài vang lên, mọi người đều mở to mắt nhìn về phía viên đá thô với thần sắc khác nhau. Cảnh tượng lúc này vẫn giống như lúc trước, hoặc có lẽ biết đâu cậu thanh niên này lại một lần nữa tạo ra kỳ tích cũng nên.
Chỉ có người trung niên mặt rỗ là âm thầm cầu nguyện với sắc mặt u ám: “Bồ tát phù hộ, đừng có để mài ra ngọc bích đó!”.
Nhưng lời cầu nguyện của hắn lại không hiệu nghiệm, viên đá thô kia sau khi được mài lại lộ ra một màu xanh biếc.
“Thấy ngọc bích rồi, trời ơi, chỉ mài chút thôi đã thấy ngọc bích, phải nói cậu thanh niên này đúng là quá may mắn”, một tiếng kêu thốt lên lập tức làm bùng cháy sự nhiệt tình của tất cả mọi người, bọn họ đều nhìn Hoàng Hách như thể nhìn một con quái vật vậy.
“Xoẹt, xoẹt, xoẹt!”.
Những âm thanh chói tai vẫn không ngớt vang lên, lúc này, một nửa lớp ngoài của viên ngọc bích đã được mài sạch, đưa mắt nhìn theo chỉ thấy viên đá trong tay người thanh niên cao gầy đã hoàn toàn biến dạng, viên đá thô vốn xám xịt đã trở thành một viên ngọc bích xanh biếc, dựa vào phần đã được cắt ra có thể thấy kích cỡ của viên ngọc bích này phải bằng nắm tay của một phụ nữ.