Thần Y Xuất Chúng

Chương 83: “Thằng khốn, mày không cho tao chút thể diện thật à?”



“Một viên đá thô hai trăm tệ bỗng chốc trở thành hai mươi triệu tệ, chẳng trách lại có nhiều người ham mê cược đá như vậy, kích thích thật!”, Lý Yên nói với giọng tràn đầy hưng phấn: “Hoàng Hách, chúc mừng anh!”.  

“Hi hi, không thiếu phần của cô đâu!”, Hoàng Hách cười hi hi, nháy mắt với Lý Yên rồi nói với vẻ thần bí.  

“Hừ, tôi không thèm!”, Lý Yên hất tóc, tự mình đi tới trước giá sắt, chăm chú chọn lựa đá thô. Những người khác thấy vậy, cũng vội vàng đến chọn, có sự kích thích của Hoàng Hách, việc kinh doanh của chợ đá thô này e rằng sẽ rất sôi động đây.  

“Hi hi, người anh em, chúc mừng cậu nhé”, một giọng nói đầy nịnh hót vang đến, chỉ thấy người trung niên mặt rỗ đang đi đến với nét mặt hồ hởi, nịnh nọt Hoàng Hách: “Tôi đúng là có mắt mà không nhìn thấy thái sơn đã đắc tội với cậu, cậu đại nhân đừng chấp tiểu nhân, vụ cá cược bỏ qua nhé!”.  

Hoàng Hách cười khẩy nhìn đối phương, đột nhiên hỏi: “Ông nói ông là người nhà họ Thẩm?”.  

“Đúng vậy, con gái tôi là vợ của tam thiếu gia nhà họ Thẩm!”, người trung niên mặt rỗ vội vã nói, trong lòng nghĩ cái danh nhà họ Thẩm đúng là có tác dụng, người này kiêng dè nhà họ Thẩm như vậy chắc chắn sẽ không làm khó hắn.  

Nhưng chưa chờ cho hắn vui mừng, giọng nói của Hoàng Hách đã khiến cho hắn như rơi xuống mười tám tầng địa ngục: “Nếu đã là người nhà họ Thẩm, thì càng không thể bỏ qua như vậy được, này, chậu nước ở đằng kia, ông đi uống đi!”.

Mặt người trung niên tím tái nhìn Hoàng Hách, không biết nên nói gì nữa.  

Vốn tưởng nói ra nhà họ Thẩm thì người thanh niên trước mặt đây ít nhiều cũng phải cho hắn chút thể diện, nhưng ai ngờ lại hoàn toàn trái ngược, cậu thanh niên này không những không cho hắn chút thể diện nào, mà thái độ còn ác liệt hơn, như thể nhà họ Thẩm nợ cậu ta mấy triệu vậy.  

“Người anh em, cậu suy nghĩ lại đi, đừng để mọi người đều mất hòa khí”, hắn cố gắng thử thuyết phục Hoàng Hách.  

“Hừ, dám chơi dám chịu, chẳng lẽ phải để tôi đích thân đổ vào miệng ông sao?”, Hoàng Hách nhìn hắn, trên mặt không có chút thương hại nào. Người trung niên mặt rỗ này hoàn toàn là tự chuốc họa vào thân, nếu không phải hắn hăm hở dọa người khác, thì Hoàng Hách sao lại ép hắn đến cùng được.  

“Lẽ nào mày vẫn chưa nghe rõ thân phận của tao sao?”, hắn lại nói lần nữa, giọng nói trở nên trầm hơn, hắn muốn nhấn mạnh quyền uy của nhà họ Thẩm một lần nữa: “Nhà họ Thẩm không phải chỗ mà một người bình thường có thể đắc tội đâu, ranh con, mày suy nghĩ cho kỹ!”.  

“Nhà họ Thẩm thì giỏi lắm à?”, Hoàng Hách lại lắc đầu với vẻ coi thường, rồi thẳng thừng nói: “Dám chơi dám chịu, nếu ông không muốn thì tôi đây có thể giúp ông”.  

Vừa nói, Hoàng Hách quay bước, như thể định bưng cái chậu đó đến vậy.  

“Đứng lại!”, người trung niên mặt rỗ cuống cuồng hét lớn: “Thằng khốn, mày không cho tao chút thể diện thật à?”.  

Hoàng Hách cười khẩy một tiếng, rồi nói với vẻ coi thường: “Nếu là người khác, tôi đương nhiên sẽ giữ lại cho ông chút thể diện, muốn trách thì trách ông là người của nhà họ Thẩm!”.  

Vừa nói, Hoàng Hách đã dùng chiếc gáo múc một gáo nước đục ngầu dâng lên trước mặt hắn: “Uống đi, mau lên!”.  

“Mày... mày...”, hắn nghiến răng tức tối, nhìn Hoàng Hách với vẻ phẫn nộ, không uống đấy, dường như Hoàng Hách chẳng dám làm gì hắn.  

Thấy bộ dạng định nuốt lời của người ngày, trong mắt Hoàng Hách đột nhiên lộ vẻ lạnh lùng, một giây sau, anh đột nhiên đưa tay rồi điểm nhanh vào phần eo của người trung niên mặt rỗ.  

Tốc độ của Hoàng Hách rất nhanh, chỉ một cú điểm tay, người trung niên mặt rỗ căn bản không kịp phản ứng gì đã bị Hoàng Hách điểm trúng eo. Ngay lập tức, mặt hắn tràn đầy vẻ đau khổ, sau đó miệng hắn há ra, kêu lên trong đau đớn.  

Hoàng Hách nhanh tay nhanh mắt, nhân lúc hắn đang há miệng, chiếc gáo trong tay đột nhiên đổ xuống, chỗ nước bẩn trong gáo lập tức đổ vào miệng người trung niên mặt rỗ.  

“Ọe!”, mặt hắn đỏ bừng, bóp cổ mình rồi cúi xuống nôn, nhưng chỗ nước đó đã bị hắn nuốt xuống, hắn có nôn khan thế nào cũng vô dụng.  

Kể cũng lạ, sau khi chỗ nước bẩn kia được đổ vào miệng hắn, cơn đau đớn của hắn khi bị Hoàng Hách điểm vào lưng cũng lập tức tan biến.  

Cảnh tượng này đều lọt vào mắt của ông lão, khiến trong mắt ông lão bất giác lóe một tia sáng. Ánh mắt của ông ấy nhìn chằm chằm vào mặt Hoàng Hách, đôi mắt sắc lẹm như thể muốn nhìn xuyên thấu Hoàng Hách vậy.  

Đúng lúc này, trong lòng Hoàng Hách lại dấy lên một cơn sóng cao vạn trượng. Đúng lúc ông lão nhìn anh, Hoàng Hách cảm nhận được một luồng áp lực vô cùng lớn đột nhiên đổ ập lên người anh, chỉ trong một giây phút ngắn ngủi, nhưng thể muốn hoàn toàn đè bẹp anh.  

Không cần đoán, luồng áp lực này được tỏa ra từ cơ thể của ông lão trước mặt đây. Khoảnh khắc này, Hoàng Hách làm gì mà không nhận ra ông lão này không hề đơn giản chứ, chỉ riêng luồng áp lực kia thôi đã khiến anh không chịu nổi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.