Thần Y Xuất Chúng

Chương 87: Giờ em đưa anh đến bệnh viện luôn!”



Cũng đúng lúc này, Hoàng Hách hô to: “Tiên Nhãn Nhiếp Hồn!”.  

Một giây sao, hai mắt Hoàng Hách phát ra một tia sáng nhẹ, toát lên một vẻ kỳ dị trong bóng tối.  

Con dao găm của tên đầu trọc bỗng nhiên dừng lại trước cách ngực Hoàng Hách khoảng một centimet, “Tiên Nhãn Nhiếp Hồn” mà Hoàng Hách dùng bất chợt đã khiến cho tên đầu trọc mất phương hướng.  

Nhưng trong mắt Hoàng Hách không hề thả lỏng, chỉ vì Hoàng Hách cảm nhận được luồng ý chí phản kháng của tên đầu trọc, anh hiểu ý chí của hắn rất mạnh, với thực lực của “Tiên Nhãn Nhiếp Hồn” lúc này của anh rõ ràng không thể kiểm soát hắn được lâu.  

Không do dự gì nữa, Hoàng Hách giơ mạnh tay ra, hội tụ toàn bộ chân khí trong người vào đầu ngón tay, dốc toàn sức lực điểm chỉ.  

“Vù!”.  

Tiếng gió vang lên, ngón tay của Hoàng Hách điểm mạnh lên huyệt Thiện Trung trên ngực tên đầu trọc.  

“Phụt”, lập tức, tên đầu trọc phụt một ngụm máu tươi lên mặt, lên quần áo của Hoàng Hách, cộng thêm vết máu tươi vốn có của anh, trông vô cùng thê thảm.  

Hoàng Hách mặc kệ, đang trong cơ hội tốt này, giải quyết tên đầu trọc này mới là nhiệm vụ quan trọng nhất! Hoàng Hách cướp lấy dao găm của hắn, không cần nghĩ mà đưa lên đâm luôn vào yết hầu của tên đầu trọc.  

Mở Vô Thượng Tiên Đồng ra, Hoàng Hách có thể nhìn thấy mọi thứ trong bóng tối, đương nhiên có thể nhìn thấy vị trí yết hầu của hắn. Anh tin rằng với độ sắc bén của con dao găm này, chỉ cần đâm trúng, hắn chắc chắn sẽ chết.  

Nhìn thấy con dao găm sắp đâm vào yết hầu của tên đầu trọc, tên đầu trọc lại đột nhiên vùng vẫy ra khỏi sự ảnh hưởng của Tiên Nhãn Nhiếp Hồn của Hoàng Hách. Ý thức của hắn quay trở lại, thì thấy mũi dao găm đang đâm tới, tuy hắn có kỹ thuật cao siêu và rất to gan nhưng lúc này cũng giật nảy mình, vội vàng né sang một bên.  

“Phặp!”.  

Con dao găm đâm thẳng vào vai hắn.  

“Tiếc thật!”, Hoàng Hách thầm cười gượng, tốc độ của tên đầu trọc quá nhanh, thế mà lại tránh được. Nhưng lúc này hắn cũng đã bị thương nặng, nếu đánh tiếp thì chưa biết ai sẽ thắng ai.  

“Thằng khốn, mày chờ đấy!”, hắn gằn giọng nói một cách hung dữ, sau đó người hắn lùi mạnh về phía sau.  

“Không được chạy!”, ánh mắt Hoàng Hách động một cái, rồi anh đuổi theo sau. Nếu để người này chạy thoát, thì hậu họa khôn lường!  

Nhưng tên đầu trọc không dừng lại, hắn chạy thẳng đến bên cửa sổ ở giữa cầu thang, chống một tay rồi nhảy luôn xuống dưới.  

Hoàng Hách nhanh tay nhanh mắt, đưa tay mạnh ra tóm lấy. Chỉ cảm thấy tay anh nặng trịch, Hoàng Hách dường như tóm được gì đó, một thứ rất cứng, anh đưa mắt nhìn, chỉ thấy mình đang tóm vào chiếc túi đeo trên hông của tên đầu trọc.  

Nhưng chưa chờ cho Hoàng Hách vui mừng, đã nghe thấy ‘roạt’ một tiếng, tay Hoàng Hách nhẹ bẫng, chiếc túi xách không chịu được trọng lượng của tên đầu trọc nên đã đứt ngay, tên đầu trọc rơi xuống đất.  

Hoàng Hách nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy hắn đã đáp đất, ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Hách với vẻ căm hận, sau đó thấp thoáng rồi biến mất trong màn đêm.  

Rụt tay lại, Hoàng Hách ngồi thụp xuống đất. Kẻ địch mạnh đã đi khỏi, con tim căng thẳng nãy giờ ngay lập tức được thả lỏng, lúc này, một sự yếu ớt mạnh mẽ ập đến. Nhất là vết thương trên trán, chỉ trong thời gian ngắn đó đã chảy không ít máu.  

“Cộp cộp!”.  

Đèn cầu thang đột nhiên sáng lên, Hoàng Hách ngẩng đầu nhìn thì thấy Tô Lệ mặc một bộ đồ ngủ, khoác chiếc áo ngoài rồi từ trong phòng ngó đầu đi ra. Đột nhiên nhìn thấy một người máu me be bét gục trên dưới đất, Tô Lệ không khỏi hốt hoảng.  

Nhưng một giây sau, Tô Lệ liền nhận ra người dính đầy máu đang nằm gục kia chính là Hoàng Hách.  

“Hoàng Hách, anh sao thế, anh đừng làm em sợ!”, Tô Lệ khóc hét lên, sau đó nhanh chân chạy đến cầu thang, chiếc áo khoác ngoài bị rơi xuống cô cũng mặc kệ.  

Ôm chặt Hoàng Hách vào lòng, Tô Lệ vừa khóc vừa gọi: “Hoàng Hách, anh sao thế, chảy nhiều máu vậy, giờ em đưa anh đến bệnh viện luôn!”.  

“Buông... buông anh ra chút...”, Hoàng Hách nhếch miệng, thều thào nói: “Máu chưa chảy hết, nhưng chắc sắp chết vì bị em ôm chặt rồi đó”.  

“Hả...”, Tô Lệ vội vàng nới lỏng hai tay, áy náy nhìn Hoàng Hách, nước mắt với lã chã rơi: “Em xin lỗi... Hoàng Hách, anh không sao chứ?”.  

Nhìn vẻ lo lắng và đau lòng trên khuôn mặt Tô Lệ, Hoàng Hách muốn giơ tay lên lau nước mắt cho Tô Lệ, nhưng cảm giác yếu ớt trên cơ thể anh mỗi lúc một mạnh, Hoàng Hách muốn giơ tay lên cũng không giơ nổi.  

“Lệ Lệ, em đỡ anh vào phòng đi đã, anh phải cầm máu!”, Hoàng Hách cắn răng, được Tô Lệ dìu vào phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.