Thần Y Xuất Chúng

Chương 93: “Tôi không phải loại người như vậy!”,



Cô gái rõ ràng rất hiểu biết về nguyên liệu thuốc Đông y, nhìn tờ giấy xong, ánh mắt hơi lộ vẻ thắc mắc: “Anh ơi, đa số nguyên liệu trong này đều có, nhưng có vài loại thuốc chỗ chúng tôi tạm thời không có, nếu anh cần, chúng tôi có thể lấy từ hiệu thuốc khác của chúng tôi về đây, nhưng phải đợi vài ngày đó”.  

Lời nói của cô gái khiến lòng Hoàng Hách hơi rung động. Ý của cô gái là Dưỡng Hư Đường có tất cả những loại thuốc mà anh cần, chỉ là mấy loại thuốc quý và hiếm thì phải chuyển từ hiệu thuốc khác về thôi.  

Nếu có thể lấy được tất cả nguyên liệu thuốc từ chỗ Dưỡng Hư Đường thì cũng tiết kiệm được cho Hoàng Hách rất nhiều thời gian. Hoàng Hách mỉm cười nói: “Không sao, cô lấy trước cho tôi những loại thuốc có sẵn và theo trọng lượng này nhé, còn những loại thuốc kia thì phiền cô chuyển về đây giúp tôi”.  

“Được, mời anh đi theo tôi”, cô gái híp mắt cười dẫn Hoàng Hách đi đến bên cạnh quầy, sau đó một mình cô đi đến tủ thuốc và lấy thuốc.  

Một lúc sau, cô ấy đột nhiên quay đầu lại, nói với Hoàng Hách bằng vẻ áy náy: “Xin lỗi anh, Ngưu Hoàng thiên nhiên mà anh cần chỉ còn một phần thôi ạ. Nếu anh không cần gấp thì chúng tôi cũng có thể chuyển từ hiệu thuốc khác về”.  

Hoàng Hách ngập ngừng, hơi luyến tiếc nói: “Thôi vậy, một phần cũng được, gói lại cho tôi đi”.  

Khi viết hóa đơn, số lượng nguyên liệu mà Hoàng Hách viết đều nhiều, một mặt vì muốn chuẩn bị được đầy đủ, mặt khác cũng vì đề phòng phương thuốc Cường Thân Thang của anh bị truyền ra ngoài. Hơn nữa Ngưu Hoàng thiên nhiên rất hiếm, mua được một phần đã là may mắn rồi, nên anh đương nhiên phải tóm vào tay anh trước.  

“Vâng”, cô gái đó đồng ý một tiếng, lấy Ngưu Hoàng thiên nhiên ra rồi gói lại.  

Nhưng đúng lúc này, một bàn tay to béo đột nhiên thò vào, cướp lấy viên Ngưu Hoàng thiên nhiên kia.  

“Ha ha, tôi chạy khắp các hiệu thuốc ở Hải Thành, cuối cùng cũng tìm thấy Ngưu Hoàng thiên nhiên, bao nhiêu tiền, tôi mua”, chủ nhân của bàn tay to béo kia nhe nhởn nói, trong giọng nói đầy vẻ vui mừng.  

Thấy người này lấy đi Ngưu Hoàng thiên nhiên của mình một cách vô lý, lông mày của Hoàng Hách hơi nhíu lai, quay đầu sang nhìn, chỉ thấy một tên mập đứng bên cạnh anh, trên tay đang cầm viên Ngưu Hoàng thiên nhiên.  

Tên mập mặc comple chỉnh tề, những sợi tóc lưa thưa trên đầu được chải vào nếp, vô cùng bóng mượt, thấy Hoàng Hách nhìn về phía hắn, khuôn mặt bất giác lộ ra vẻ bực bội: “Nhìn cái gì mà nhìn!”.  

Thấy người này không lịch sự như vậy, sắc mặt Hoàng Hách cũng sa sầm lại, anh chỉ vào Ngưu Hoàng thiên nhiên trong tay tên mập, trầm giọng nói: “Xin lỗi, viên Ngưu Hoàng thiên nhiên trong tay ông là của tôi đấy!”.  

“Cái gì, của mày?”, tên mập mỉa mai nhìn Hoàng Hách, trong ánh mắt đầy sự khinh bỉ: “Mày nói viên Ngưu Hoàng thiên nhiên này là của mày, chứng cứ đâu?”.  

“Viên Ngưu Hoàng thiên nhiên này đúng là của anh này đã đặt trước, tôi đang định gói lại cho anh ấy thì bị anh cướp đi!”, cô nhân viên phục vụ nhìn tên mập rồi áy náy nói.  

“Ồ”, tên mập nhìn thấy cô gái, mắt hắn sáng lên, thấp thoáng lộ ra vẻ dê xồm, rồi nói: “Đương nhiên phải nể mặt người đẹp rồi, nhưng em phải lấy cho anh một viên tốt hơn ra đây”.  

Vừa nói, tên mập đưa tay ra, như thể muốn đưa viên Ngưu Hoàng thiên nhiên cho cô gái. Cô gái vội vàng đón lấy, nhưng tên mập lại đột nhiên giở trò, tóm luôn bàn tay thon nhỏ của cô: “Người đẹp, tối nay cùng đi ăn nhé, chỉ cần em đồng ý, em muốn anh mua bao nhiêu thuốc cũng được, em sẽ kiếm được món hoa hồng lớn đấy!”.  

Thấy cảnh đó, trong mắt Hoàng Hách lộ ra vẻ tức giận, tên mập này quá thể vô liêm sỉ, lại dám trêu ghẹo người khác trước mặt anh.  

“Anh buông ra!”, cô gái đó đột nhiên bị tên mập tóm lấy tay, như thể bị điện giật, cả người cô nhảy lên, cố gắng rút tay ra khỏi tay tên mập. Khuôn mặt xinh đẹp của cô không biết là vì tức giận hay vì xấu hổ đã trở nên đỏ gay, nếp nhăn giữa hai lông màu thấp thoáng vẻ tức giận.  

“Sao thế người đẹp, điều kiện của anh chưa đủ hài lòng à?”, tên mập đó thấy cô gái phản kháng, lập tức nghiêm mặt, tức giận nói.  

“Tôi không phải loại người như vậy!”, cô gái nhìn bộ dạng hăm hở dọa người của tên mập, liền tức tối hét lên.  

Giọng nói của cô rất to, ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người.  

“Cốc, có chuyện gì thế?”, một người đàn ông trung niên nhíu mày đi tới, hỏi cô gái.  

“Giám đốc, anh ta...”, cô gái chỉ vào tên mập, rồi kể lại chuyện vừa xảy ra.  

Nhưng tên mập đó lại ngắt lời Cốc, hùng hổ nói với giám đốc: “Anh là giám đốc ở đây à, tôi muốn khiếu nại, thái độ phục vụ của nhân viên bên anh quá kém!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.